1.
Trong khoảnh khắc chợt nhắm mắt, tiếng đàn trúc nhè nhẹ từ Vĩnh Thọ cung vang lên.
“Kiếp này, bản cung cuối cùng cũng là thua rồi.”
Nhưng không sao.
“Nghe nói Thanh Anh đã làm Hoàng hậu phải không?”
Ta bay đến sát một chùm vải, đưa mũi ngửi ngửi.
Thơm quá, tiếc là ma không thể ăn được.
Tiểu quỷ lơ lửng trên không trung cười nịnh nọt: “Đúng vậy, Ô Lạp Na Lạp Thị thật sự là nơi sinh ra nhân tài, Thanh Anh cách cách thật sự rất có phong thái của ngưởi ngày đó!”
Phong thái năm đó? Tiểu quỷ này chưa từng thấy qua bộ dáng bổn cung năm đó?
Đúng là nịnh bợ.
Bản cung hiện tại là Nghi Đại Nhân của Địa Phủ, chưởng quản mọi việc ở Hoàng Tuyền – đã từng là Hoàng hậu một nước, nên bây giờ quản giáo những tiểu quỷ đó không thành vấn đề.
Lại nói, Thanh Anh và ta có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, ban đầu ta không đặc biệt coi trọng nàng.
Không ngờ rằng nàng lại có thể trở thành Hoàng hậu, sức chiến đấu của Hậu cung của tiểu Tứ không được tốt cho lắm… Nhưng sau cùng thì vẫn là dòng dõi Ô Lạp Na Lạp Thị.
Đúng vậy, đây cũng là cách để bản cung giữ được thể diện.
Thiệt là tức chet với Chân Hoàn!
2.
Chân Hoàn thực sự sống quá lâu rồi.
Đoan Phi, Hoa Phi, Ly Phi, Diệp Quý Nhân… họ đều đã chuyển sinh tái thế.
Nhưng bản cung vẫn chưa gặp lại được Chân Hoàn.
Năm năm đầu chờ đợi Chân Hoàn.
Bản cung đã chuẩn bị sẵn sàng, thăng tiến chức vụ với tốc độ chóng mặt. Phục sức còn quý phái hơn so với khi làm Hoàng hậu, tất nhiên phải ra oai phủ đầu Chân Hoàn ở Hoàng Tuyền rồi!
Năm năm tiếp theo chờ đợi Chân Hoàn.
Ánh mắt bản cung trừng to, chỉ cần có nữ nhân nào trên cầu Nại Hà có nét giống với Chân Hoàn, bản cung sẽ ra lệnh cho đám tiểu quỷ kiểm tra cẩn thận.
Năm năm lần thứ ba chờ đợi Chân Hoàn.
Bản cung đã được bổ nhiệm là Nghi Đại Nhân của Địa Phủ, mọi việc từ đón tiếp tất cả đều nằm trong tay bản cung, nhưng mãi vẫn không thấy Chân Hoàn, chẳng lẽ nàng ta đã tìm được phương thuốc trường sinh bất lão gì sao?
…..
Bản cung không thể đợi được Chân Hoàn, nhưng lại đợi được Thanh Anh đến trước.
Quá lâu rồi, bản cung đã không thể nhớ được khuôn mặt của nàng.
Hai người cùng nhau đi trên cầu Nại Hà.
Một người bước đi như gió, mắt hổ mở to, không giận tự uy.
Một người bĩu môi, vểnh ngón tay như hoa lan, nơ bướm trên vạt áo tung bay.
Đây là… Thanh Anh và cung nữ của nàng sao?
Nhìn không có năng lực lắm, không biết bình thường sao có thể truyền lệnh thay Thanh Anh, một nha hoàn không có khí phái như này, chẳng phải khiến người ta chê cười hay sao?
Ta hơi nhíu mày, vẫy tay về phía nữ nhân mang dáng vẻ của một Hoàng hậu: “Vì sao lại xuống sớm thế này? Chân Hoàn vẫn còn sống chứ?”
Nữ nhân kia cúi người một cái: “Vấn an Thái hậu nương nương.”
Thái hậu nương nương? Ta hừ nhẹ một tiếng.
“Thật là khách sáo quá!”
Tiểu quỷ thấy ta không vui, cuống quít chạy tới dập đầu, luôn miệng nói “Nghi Đại nhân”.
Hai nữ tử đang đứng trước mặt ngẩn đầu, lộ vẻ như không biết rằng mình đã sai ở chỗ nào.
Hừ, tất cả đều là lỗi của tên cướp Chân Hoàn này, đoạt đi ngôi vị Thái hậu nương nương của bản cung!
Ta kiềm nén bất mãn trong lòng, tiếp tục hỏi: “Ngươi đến rồi, tại sao tiểu Tứ vẫn chưa đến, vậy bây giờ Thái tử là con của ngươi hay là ai?”
Dù sao người đời sau vẫn nên thuộc gia tộc Ô Lạp Na Lạp Thị.
Dẫu Thanh Anh mất sớm, nhưng Thái tử vẫn nên được nâng đỡ lên chứ.
Một trăm năm sau, vị trí Thái hậu nương nương cuối cùng cũng sẽ phải trở lại với gia tộc Ô Lạp Na Lạp Thị.
“Thái tử hiện nay… là nhi tử của Lệnh Quý Phi.”
Ta nhăn mày càng sâu hơn. Thanh Anh không có hoàng tử của riêng mình sao?
Quý Phi? Đây lại là ai nữa? Chẳng lẽ lại giống như Tề phi? Giet mẹ cướp con?
“Vậy nhi tử của Quý phi được ngươi nhận làm con thừa tự sao? Không đúng, trên cầu Nại Hà mấy năm nay, chưa từng nghe nói có vị Lệnh Quý phi nào qua đời…”
Ta còn đang suy nghĩ, nữ tử kia chợt mở to mắt, nghi hoặc nhìn ta: “Quý Phi vẫn chưa chet. Nhưng cho dù đã chet, nhi tử của nàng sao lại làm con thừa tự của nô tì được?”
Nô tì?????
“Ngươi là ai?”
“Ta là Dung Bội, cô cô chưởng sự của Hoàng hậu nương nương!”
Cô cô chưởng sự của Thanh Anh, Dung Bội!
Nàng ta là Dung Bội, vậy Thanh Anh là ai? Ta do dự một lúc rồi quay lại nhìn “nha hoàn” từ khi xuất hiện đã im lặng không nói lời nào.
Không thể nào!
3.
Ta đen mặt dẫn Thanh Anh trở về từ cầu Nại Hà.
Trong mấy chục năm kể từ khi gia tộc Ô Lạp Na Lạp Thị đến Địa phủ, ta chưa bao giờ xấu hổ đến thế.
Ngay cả Hoàng hậu và cung nữ cũng có thể nhận sai! Tiểu quỷ ngượng ngùng hòa giải, cố gắng làm sôi động bầu không khí và hỏi Thanh Anh chuyện trên dương gian.
Nàng bình tĩnh nói rằng nàng đã không còn tình cảm với những người trên dương thế, và đã ân đoạn nghĩa tuyệt với thiếu niên lang của mình.
Ta nghe một hồi, không nhịn được hỏi: “Giữa ngươi và tiểu Tứ… Hoàng đế đã xảy ra chuyện gì?”
Dung Bội là người đầu tiên trả lời: “Bệ hạ không tin tưởng nương nương, nghi ngờ nương nương có tư tình với Lăng Vân Triệt!”
Bước chân của ta dừng lại. Hậu nhân của Ô Lạp Na Lạp Thị lại có tiền đồ như vậy à? Cuộc sống ở địa phủ quá đơn điệu, khiến ta có chút hứng thú.
“Người tố cáo đã phát hiện ra điều gì à?”
“Hoàng hậu chẳng qua chỉ tặng cho Lăng thị vệ một đôi ủng và một cái gối đầu.”
Dung Bội rất bất bình.
“Khoan đã.” Ta sờ vào tai mình, nó không bị điếc.
Giày và gối đầu đều là những thứ thân mật bên người. Từ trước đến nay những thứ này chỉ được nữ tử tặng cho người mình yêu, nhằm thể hiện sự chu đáo và tình cảm của mình.
Làm sao có thể tùy tiện đưa cho thị vệ?
Năm đó Kỳ Quý Nhân xúi giục Phi Văn kiện Chân Hoàn, cũng chỉ lấy lá trúc ở cổ tay áo của Ôn Thục Sơ để làm ầm ĩ, chứ không có chứng cứ nào thân mật hơn.
Thanh Anh lại đưa nhược điểm lớn như vậy vào tay đối thủ!
Nhớ lại Qua Nhĩ Giai Thị đã sớm đầu thai chuyển thế, nếu lúc trước nàng gặp Thanh Anh có lẽ sẽ không phải chet.
“Vậy thì ngươi đã giải quyết như thế nào?”
Nếu có bằng chứng vật chứng thì sẽ khó khăn hơn nhiều so với Chân Hoàn năm đó.
Tuy nhiên, vật chứng cũng chỉ là thứ chet, còn người là vật sống. Khi nhân chứng lấy máu nghiệm thân, Hoàng đế gần như muốn giet Chân Hoàn, không phải cũng được nàng lật ngược thế cờ lại đó sao?
Ta rất tò mò.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt nhạt nhòa của Thanh Anh, giống như người bị tố cáo có tư tình với thị vệ không phải là nàng: “Thần thiếp hết đường chối cãi!”
…
Kết cục tiếp theo của Thanh Anh, ta đã không muốn hỏi nữa.
Sách bảo của Hoàng hậu cũng là vật tụ hợp linh khí của thiên địa.
Dù cho ta là “Hoàng hậu vĩnh hằng”, dù sống hay chet cũng không thể gặp lại tiên đế, thì khi đến Địa phủ, xung quanh cũng sẽ có hào quang của sách bảo của Hoàng hậu.
Nhưng xung quanh Thanh Anh thì lại mờ nhạt, không có ánh sáng của sách bảo. Chỉ sợ là đã bị tiểu Tứ lấy lại.
Cũng chẳng trách vừa rồi, ta đã nhận nhầm nàng với một cô cô chưởng sự.
Cô mẫu à, có lẽ người cũng không ngờ rằng, người và ta đã dốc hết tâm trí để giữ vị trí Hoàng hậu trong tay gia tộc Ô Lạp Na Lạp Thị, nhưng đến lượt thế hệ sau lại xuất hiện một Thanh Anh!
Cách hành động của Thanh Anh, thực sự là không thể hiểu được.
Trầm mặc đi về phía trước một đoạn, ta không nhịn được nữa, hỏi: “Ngươi thật sự có tình cảm với tên thị vệ đó sao?”
Hậu cung là một chiến trường, một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến cả bàn đều thua. Có thể bước lên vị trí Hoàng hậu này, ai chẳng là người đã trải qua bao cuộc chiến, ai lại dễ dàng chấp nhận thua cuộc?
Nếu thật sự thuận lợi đứng vững, giữa yêu đương vụng trộm và bị vu cáo không thể biện hộ, thì cái đầu tiên vẫn thường thấy hơn.
Đôi mắt của Thanh Anh tức giận trừng to, chu miệng nói: “Thần thiếp và Hoàng thượng là tình cảm thời niên thiếu, thật sự không có tư tình gì với Lăng thị vệ, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy!”
Được rồi. Có lẽ nàng thật sự bị tiểu Tứ hiểu lầm.
Qua một lát sau, Thanh Anh lại nhìn ta.
“Lại làm sao vậy?” Ta hỏi.
Nàng nói với giọng khẩn cầu: “Thần thiếp muốn hỏi thăm về một người, người thấy hắn xuống đây chưa, thần thiếp sợ hắn còn lo lắng về con, không chịu đầu thai.”
“Ai?”
“Ngự tiền thị vệ, Lăng Vân Triệt.”
????
4.
Ta sai người đi kiểm tra trên sổ sinh tử.
Ngự tiền thị vệ tên Lăng Vân Triệt, không tìm thấy.
Ta nhớ lại vụ việc Chân Hoàn trích máu nghiệm thân, bảo tiểu quỷ đi tìm trong đám hoạn quan. Quả nhiên, đã tìm thấy được.
Lăng Vân Triệt, đến Địa phủ vào giờ Dậu hai khắc, thần trí lúc đó đột nhiên tỉnh táo hẳn.
Giờ Dậu ba khắc đã vội vã uống canh Mạnh Bà, bước lên con đường chuyển kiếp.
Bước chân đi nhanh như có ma quỷ đuổi theo sau lưng.
“Tên thái giám này rất kỳ quặc, nhìn vào sợi tơ hồng trên sổ mệnh của mình, mặt hắn chợt tái mét.”