Tiền Đồ Rực Rỡ

Chương 5


21

Trải qua hai lần ngoài ý muốn này, hàng xóm đều tình nguyện hộ tống tôi đến trường thi, sợ tôi lại xảy ra chuyện gì.

Hai ngày sau, tôi làm bài rất thuận lợi.

Kiến thức tích lũy được trong đầu tôi chính là “hữu như thần trợ giúp”.

Khoảnh khắc đóng nắp bút lại, tôi cảm giác được sự thoải mái trước nay chưa từng có, dây đàn căng thẳng trong đầu rốt cục cũng được thả lỏng xuống.

Bất luận kết quả như thế nào, tôi cũng đã cố gắng hết sức.

Ra khỏi trường thi, mẹ tôi đang cầm một bó cẩm chướng tươi đẹp đứng ở cửa chờ tôi.

Tôi bước chân nhẹ nhàng, chạy về phía bà. Bà cười cười rồi chảy nước mắt: “Con gái của mẹ, con vất vả rồi!”

Tôi ôm lấy bả vai bà, nhẹ trách: “Theo đuổi ước mơ, làm sao lại gọi là vất vả!”

Kỳ thi kết thúc, tôi cuối cùng có thể không kiêng nể gì mà ngủ nướng. Giấc ngủ đó tôi ngủ rất lâu, mơ một giấc mộng rất dài, rất dài.

Trong giấc mơ, mẹ tôi thực sự phải nhập viện vì ngộ đ//ộc khí ga, tôi cũng bị tổn thương vì ngộ đ//ộc khí ga.

Bởi vì nguyên nhân tố chất cơ thể, tôi hồi phục nhanh hơn một chút, nhưng mẹ vẫn còn ở phòng chăm sóc đặc biệt.

Chi phí cao ngất ngưởng đè bẹp tôi, tôi căn bản không có tinh lực tham gia thi tốt nghiệp trung học, càng không thể bỏ lại một mình mẹ.

Cuối cùng là Lâm Kỳ Kỳ xuất hiện, giới thiệu tôi đến Hoắc thị làm một ít việc cơ bản.

Đáng tiếc, mẹ tôi cứu chữa thất bại, cuối cùng vẫn qua đời.

Nhưng điều này không gây trở ngại tôi từ nay về sau nhất mực trung thành và tận tâm với Lâm Kỳ Kỳ, kiên định ở phía sau làm hậu phương vững chắc cho tiền đồ của cô.

Khi đó Lâm Kỳ Kỳ khác với bây giờ, cô dịu dàng, thiện lương, độc lập.

Khi còn đi học, thành tích của tôi và cô ấy sàn sàn như nhau, thường thay phiên nhau xếp thứ nhất thứ hai.

Sau khi tôi từ bỏ kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô ấy đúng là dựa vào năng lực của mình thi đậu vào Thanh Hoa.

Khi đó, cô ấy thật sự tỏa sáng, và xứng đáng được yêu thương.

22

Một giấc mộng lớn, lúc tỉnh lại tôi có chút buồn bã.

Nếu như Lâm Kỳ Kỳ vẫn thiện lương và kiên định như kiếp trước, có phải rất nhiều chuyện đều sẽ thay đổi…

Nhưng bất luận như thế nào, đời này kiếp này cô ta gây tổn thương người nhà của tôi, lại nhiều lần hãm hại tôi. Tôi không thể tha thứ cho cô ta nữa.

Không quá mấy ngày, đồn công an lại có tin tức, Bùi Mục cuối cùng cũng nguyện ý khai.

Lúc tôi đến đó, Lâm Kỳ Kỳ đang bị mẹ Lâm túm tóc tức giận mắng.

“Mẹ kiếp, làm ra chuyện như vậy, mày còn không biết sợ? Mày có biết đây là vết nhơ cả đời không? Đến lúc đó Hoắc gia không cưới mày, tao xem mày phải sống sao!”

Mà Lâm Kỳ Kỳ thì đang thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế, trong miệng thì thào: “Không thể như vậy…… Tôi là nữ chính, tôi là nữ chính!!!”

Mẹ Lâm đẩy cô ta một cái, cô ta té ngã trên mặt đất.

“Mỗi ngày lầm bầm như đồ thần kinh, mày đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi phải không? Còn nhắc tới cái gì nữ chính nam chính nữa!”

“Mẹ thì biết cái gì?! Nếu như tôi không phải nữ chính, Hoắc Cảnh làm sao lại thích tôi! Nếu như tôi không phải nữ chính, trên người mẹ lấy đâu ra những thứ đồ trang sức quý giá!”

Nói xong, cô ta như phát đ//iên đ//ập vào cửa kính phòng thẩm vấn: “Bùi Mục, anh là nam ba! Anh hẳn phải vì tôi mà trả giá cả sinh mệnh! Sao anh có thể phản bội tôi!!”

Bùi Mục nhìn cô ta thật sâu, ánh mắt đầy thất vọng, cuối cùng ảm đạm dời ánh mắt đi. Đúng lúc, Hoắc Cảnh cũng đến cục cảnh sát.

Lâm Kỳ Kỳ đi tới trước mặt hắn, muốn giống như trước kia nhào vào trong lòng hắn để được an ủi, lại bị hắn nghiêng người né tránh.

Trên mặt hắn không che giấu được vẻ chán ghét: “Cô sao lại có thể làm chuyện hãm hại người khác như này? Cô thật làm tôi quá xấu hổ!”

Lâm Kỳ Kỳ vẻ mặt không dám tin: “Sao anh có thể nói em như vậy? Rõ ràng mấy ngày trước anh đã đồng ý sẽ đính hôn với em mà!”

“Đừng nói đến chuyện đính hôn! Tôi đưa cô về nhà, cô ngay cả tứ thư ngũ kinh mà tiểu thư danh giá nên hiểu cũng không nói được, có biết tôi đã trở thành trò cười trong giới nhà giàu hay không? Ai cũng nói tôi đã tìm được một vị hôn thê mù chữ!”

“A Cảnh, em không phải… Em được cử đi Thanh Hoa, em làm sao có thể mù chữ được!”

“Hôm nay tôi tới tìm cô chính là muốn nói đến việc hủy bỏ hôn ước, về phần đứa nhỏ trong bụng cô, sớm bỏ đi, lát nữa sẽ có luật sư đàm phán bồi thường cùng cô, tôi vậy đã nhân chí nghĩa tận rồi!”

Lâm Kỳ Kỳ muốn đuổi theo, rồi lại bị Hoắc Cảnh đẩy ngã xuống đất.

23

Tôi đi tới trước mặt Lâm Kỳ Kỳ, cúi người kéo cô ta lên.

Cô ta ngẩng đầu nhìn thấy là tôi, gào lên: “Cô chỉ là nữ phụ, cô chỉ là nữ phụ tầm thường nhất, rõ ràng tôi mới là nữ…”

Tôi nhẹ giọng ngắt lời cô ta: “Tôi biết, cô là nữ chính.”

Cô ta cuối cùng cũng tìm được một người nguyện ý tin tưởng mình, nhưng lại là một người bị cô ta tìm mọi cách hãm hại.

Cô ta khóc rống lên: “Tại sao, tại sao cô không đi theo kịch bản? Tại sao cô nhất định phải hại hại thành bộ dạng này???”

Đến nước này, cô ta vẫn chưa nghĩ lại về bản thân mình.

Khi một người ngu muội như vậy chân chính đứng ở trước mặt bạn, bạn ngay cả sức lực tranh luận cũng không có, nội tâm chỉ còn lại thương hại.

Hãy thương xót sự ngu dại đó, hãy thương xót sự thiếu hiểu biết đó, hãy thương xót sự cứng cỏi đó.

“Hãy nhìn kỹ mọi thứ trước mắt đi! Người mẹ vì mất đi con rể giàu có mà đ//ánh chửi cô, Bùi Mục đã từ bỏ cô vì sự á//c đ//ộc của cô, vì cô không còn hào quang học bá mà Hoắc Cảnh vứt bỏ cô, những thứ này còn chưa đủ để cô tỉnh ngộ sao?”

“Khi cô không còn giá trị lợi dụng, khi cô mất đi phẩm chất tốt đẹp, khi hào quang của cô không còn tỏa sáng, còn ai có thể đứng ở bên cạnh cô!”

“Nếu cô lương thiện kiên định đi đến giấc mộng của mình, không có sự ủng hộ của những người này, cô cũng là nữ chính!”

Cô ta bị tôi nói đến sững sờ tại chỗ, rồi lại lừa mình dối người nói: “Cô hoàn toàn không hiểu! Từ nhỏ đã có một giọng nói nói với tôi rằng tôi là nữ chính! Cho nên tất cả đau khổ tôi đều cắn răng nuốt vào bụng, tôi biết mọi cực khổ tôi gặp phải đều sẽ qua đi, tôi biết một ngày nào đó tôi sẽ sống những ngày tháng tốt lành, sẽ có người đến yêu tôi!”

“Nhưng đó chỉ là dối trá! Cốt truyện phát triển sai lệch, cô đã phá hỏng mọi thứ của tôi!”

Tôi không nói nên lời, lắc đầu và thở dài. Có lẽ Lâm Kỳ Kỳ cái gì cũng biết, chỉ là cô ta không muốn tiếp nhận mà thôi.

Cuối cùng hành vi của Lâm Kỳ Kỳ bị phán là xúi giục không thành, mặc dù chỉ là tạm giam hơn mười ngày, nhưng cũng hy vọng cô ta có thể tỉnh ngộ.

24

Lúc ở đồn cảnh sát, tôi đã không nghe được tiếng lòng của Lâm Kỳ Kỳ. Hơn nữa với dáng vẻ cùng đường của cô ta, chỉ sợ đã mất đi “bàn tay vàng”.

Xem đi, ngay cả hệ thống cũng sẽ bỏ bạn mà đi, huống chi là đàn ông.

Khi con người đặt hết hy vọng vào người khác, kỳ vọng không làm mà hưởng, cũng đã mất đi giá trị được yêu.

Không có sự đầu tư nào tốt hơn là yêu bản thân mình.

Ngày có kết quả thi tốt nghiệp trung học. Bả vai mẹ tôi ở một bên khẽ run, tôi vừa trấn an bà vừa nhập số báo danh của mình.

Vào khoảnh khắc nhìn thành tích, mẹ tôi mơ hồ, còn tôi lại thét chói tai.

“Con gái, sao điểm của con lại không có thế này?!”

“Mẹ! Đây là top 50 của tỉnh, top 50 không hiển thị kết quả!!!”

Vừa dứt lời, điện thoại di động đã có người gọi.

“Văn phòng tuyển sinh Thanh Hoa phải không?”

Tiếng gõ cửa lại vang lên, mẹ tôi ra mở cửa. Người ngoài cửa nhìn tôi, vẻ mặt tha thiết.

“Bạn Úc Trúc phải không? Chúng ta là tổ chức chiêu sinh đại học Bắc Kinh!”

Tôi cười khẽ nói với đầu dây bên kia: “Làm sao bây giờ, Bắc Đại đã tới cửa rồi.”

“Bạn học Úc Trúc, chọn trường học là chuyện lớn, bạn nhất định phải thận trọng đó!”

25

Cuối cùng, tôi vẫn chọn Bắc Đại.

Bởi vì tôi đam mê văn học, chứ không phải bởi vì Bắc Đại có nhiều chị gái xinh đẹp!

Ngày khai giảng, tôi nhận được điện thoại của Tống Tố.

Cậu ta nói: “Tôi ở cổng trường đợi sắp hóa đá luôn rồi, sao cậu còn chưa tới?”

Tôi cười lớn nói: “Ai nói với cậu tôi chọn Thanh Hoa?”

Người bên kia dường như đã sớm đoán trước, thở dài nói: “Còn tưởng rằng cậu có thể nể mặt bạn học cũ mà chọn Thanh Hoa chứ.”

Sau đó cậu ta hét lên một tiếng, hình như là điện thoại di động rơi trên mặt đất, cắt đứt liên lạc. Đến khi cậu ta gọi lại, đã là một tiếng sau.

“Vừa rồi Lâm Kỳ Kỳ đột nhiên xuất hiện, làm tôi giật nảy mình, cậu ta túm tôi lại nói tôi là nam phụ, bảo tôi cưới cậu ta, làm tôi sợ muốn chet.”

“Nhưng mà hiện tại trạng thái tinh thần của cậu ta rất kém, nghe nói danh ngạch cử đi học của cậu ta cũng bởi vì để lại tiền án mà đã bị hủy bỏ.”

“Úc Trúc, cậu nói xem lời cậu ta có phải là thật không? Nếu không tại sao lúc cấp ba cậu ta không học hành gì mà vẫn có thể trả lời những câu hỏi khó nhằn kia, cậu ta sẽ không thực sự có hệ thống chứ?!”

Tôi khẽ cười: “Có lẽ vậy?”

Cuộc sống là một ván cờ không hề hối tiếc, mỗi người đều có con đường của riêng mình.

Tôi không có lòng dạ nào quan tâm đến người khác có nghèo túng hay không, núi cao sông dài, thế giới này còn có rất nhiều thứ chờ tôi thăm dò và chinh phục.

Chúng ta cố gắng leo lên cao cả đời, không phải để cho thế giới nhìn thấy mình, mà là để cho mình nhìn thấy thế giới.

Không ai sinh ra là vai phụ, chúng ta vốn là nhân vật chính trong cuộc đời mình, vốn có hào quang thuộc về mình!

Tinh hà rực rỡ, tự có hành trình riêng.

Chúng ta, nhất định sẽ có tiền đồ rực rỡ!

[HẾT]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.