Tiền Không Thơm Sao?

Chương 1


“Tướng quân xuất chinh trở về, hắn còn mang về một cô nương đang mang thai.”

Sân trước vang lên tiếng pháo nổ, đang chào đón Nguyên Nghị Thần trở về, trong khi đó, lão phu nhân tôn kính của ta với lý do “hậu trạch phu nhân không nên gặp nam nhân ngoại tộc,” đã lệnh cho ta ở lại tại Họa Sương viện chờ đợi.

Diệu Anh từ sân trước chạy trở về, thở hổn hển, thúc giục: “Tiểu thư, sao người không phản ứng gì vậy?”

Ta dừng tay đang tính Toán Bàn lại, giả vờ thần bí lắc đầu, “Hắn là tướng quân, lại còn là một công tử của Trường An, ta không thể mắng, không thể đánh, không bằng tiết kiệm sức lực, kiếm thêm chút bạc.”

(Toán Bàn: kiểu như máy tính thời xưa trong phim á, gõ gg là ra nha)

So với việc phu quân có thêm thiếp, ta cảm thấy không có tiền còn đáng sợ hơn.

Ta là con nhà thương nhân, gả cho Nguyên Nghị Thần xem như là gả cao, cha ta lo lắng ta bị thiệt thòi, khi cưới đã tặng ta mười hai con phố làm sính lễ, cửa hàng trang sức, lụa là, phấn son, khách sạn, cái gì cũng có, hàng năm lợi nhuận rất khá.

Có bạc bên mình, cuộc sống cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Chỉ là người nhà Nguyên gia vẫn luôn coi thường xuất thân của ta, lão phu nhân từng trước mặt nhiều phu nhân nói ta không lên được mặt bàn, bụng cũng không ra gì, hai năm qua không sinh con cho Nguyên gia.

Nhưng bà ta rõ ràng biết, ngày cưới, Nguyên Nghị Thần được lệnh đi biên cương, chỉ vội vã mở khăn che mặt rồi đi luôn hai năm, e rằng lúc này hắn còn không nhớ ta trông như thế nào.

Nếu bụng ta mà “không chịu thua kém”,”thì đúng là có nhảy sông Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch được.

Gió thu hiu hắt, lá phong trong Họa Sương viện bắt đầu vàng úa, lắc lư muốn rơi xuống.

Diệu Anh có phần thất vọng, ngồi đối diện ta, cầm một quyển sổ sách, thở dài nói: “Tiền bạc người kiếm được có thể xài hết tám đời cũng không hết, nhiều tiền thì có ích gì?”

Ta nghe vậy, cảm thấy rất có lý.

Việc đau khổ nhất trong cuộc đời chính là c.h.ế.t rồi mà tiền vẫn chưa tiêu hết.

Nghĩ đến việc những đồng bạc mình vất vả kiếm được có thể bị rẻ mạt cho một đứa trẻ xui xẻo nào đó, lòng ta đột nhiên đau đớn vô cùng. Ngay lập tức, ta từ trong bảo bối rút ra mười vạn ngân phiếu, giao cho Diệu Anh:: “Giúp ta mua đất ở ngoại ô, có nhiêu mua nhiêu.”

Ngoại ô có ngàn mẫu đất tốt, vốn thuộc về một quan viên, nhưng nghe nói nhi tử độc nhất của nhà ấy đã đắc tội với Minh Vương, bồi thường đến tán gia bại sản, ngay cả gia sản tổ tiên cũng phải bán đi, chỉ để cứu lấy đứa con phá của đó.

Dù ta không thiếu tiền, nhưng đất thì thật sự không nhiều, nếu gặp phải thiên tai, có tiền cũng không bằng có đất.

Cất trữ thêm lương thực mới là chính đáng.

Diệu Anh rõ ràng rất đồng tình với suy nghĩ của ta, tự động bỏ qua chuyện ở sân trước, đến gần ta cười nịnh nọt nói: “Tiểu thư, nếu đã mua rồi, không bằng mua luôn vườn hạnh trên Tây Sơn đi.”

Xuân đến hoa nở, có thể thưởng hoa hạnh, thời tiết hơi nóng có thể ăn quả hạnh tươi, ăn không hết cũng có thể bán đi, lời không lỗ được.

Ta suy nghĩ một chút, thấy rất hợp lý, liền vung tay quyết định, “Mua!”

Khi tiêu tiền luôn cảm thấy rất vui vẻ, xem xong sổ sách, phát hiện lợi nhuận từ cửa hàng lại tăng lên khá nhiều, không khỏi cảm thán: “Tiêu tiền quá chậm, thật sự buồn chán.”

Diệu Anh vô ngữ.

Buổi tối, nha hoàn từ sân trước đến báo rằng, lão phu nhân mời ta qua dùng bữa.

Ta đặc biệt thay áo mới, lụa vân mây quý phái mà không mất sự thanh nhã, trâm vàng đính ngọc, vòng tay ngọc bích xanh, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng.

Ta như một con công vàng rực rỡ, hoa lệ bước vào sân trước, vừa thấy ta, nụ cười trên mặt lão phu nhân lập tức chuyển thành vẻ khó chịu.

“Thẩm Thị, đến gặp muội muội của ngươi.”

Ta nhìn thấy, sau lưng Nguyên Nghị Thần lâu ngày không gặp đứng một cô nương, bụng còn chưa lộ rõ, bộ dạng e thẹn, gò má hồng hồng, tóc khô vàng, có vẻ như hơi thiếu dinh dưỡng.

Chỉ như vậy thôi à.

Nguyên Nghị Thần lại rất quan tâm nàng ta, như sợ ta làm tổn thương nàng ta, che chở nàng ở phía sau, tạo thành tư thế bảo vệ.

Ta cười nói: “Đây chính là cô nương mà phu quân mang về, trông thật là… thuần khiết.”

Cô nương kia sắc mặt cứng ngắt, suýt nữa thì khóc ra.

Nguyên Nghị Thần lập tức tỏ ra triều mến, lạnh lùng liếc ta một cái: “Phu nhân sao lại làm khó Nhu Nhi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.