1
Tôi là một ‘Tiên Vại.’
Tôi sống trong miếu thờ của làng.
Ban đầu, tôi cũng có gia đình, và cũng có tên riêng.
Tôi tên là Lý Đình.
Chữ ‘Đình’ có nghĩa là dừng lại, với ý nghĩa mong muốn con gái biết dừng bước, giữ mình.
Nhưng cái tên này chẳng mang lại may mắn gì cho cha mẹ tôi.
Mẹ tôi tiếp tục sinh thêm hai em gái nữa.
Sau khi đứa em thứ tư của tôi chào đời, tôi đã không còn nhà nữa, và bị nhét vào trong chiếc vại.
Mẹ tôi mua chiếc vại rất nhỏ, bà đã bẻ gãy tứ chi của tôi, gập người lại, mới vừa nhét tôi vào trong.
Chỉ còn đầu tôi lộ ra khỏi miệng vại.
Từ đó, tôi cũng không còn tên nữa.
Mẹ tôi không gọi tôi là ‘Đình Đình’ nữa.
Bà nội tôi cũng không còn gọi tôi là ‘đứa con c//hế//t tiệt’ nữa.
Tôi trở thành ‘Tiên Vại’ của gia đình mình.
——-
Ngày nào bà nội tôi cũng đốt giấy và thắp hương bên cạnh chiếc vại của tôi.
Bà lẩm bẩm: ‘Tiên Vại ơi Tiên Vại, hãy cho ta một đứa cháu trai vàng ngọc. Tiên Vại ơi Tiên Vại, hãy cho ta một đứa cháu trai.’
Nhưng sau ba ngày cầu khấn, bà nội tôi đã mất kiên nhẫn.
Bà kéo mẹ tôi ra trước vại, và giáng những cái tát thật mạnh vào mặt bà: ‘Đồ vô dụng! Mày không sinh nổi con trai, đứa con gái mày đẻ ra cũng chẳng xin nổi đứa cháu trai cho tao!’
Mẹ tôi bị bà nội đánh đến mức thoi thóp.
Nhưng tối đó, mẹ tôi đột nhiên khỏe lại một cách kỳ diệu.
Bà cầm một chiếc rổ nhỏ và tiến lại gần tôi.
‘Mẹ, mẹ có đỡ hơn chút nào không?’ Tôi hỏi: ‘Mẹ hãy về nhà bà ngoại đi. Nếu mẹ không sinh được con trai, cha và bà nội sẽ đánh c//hế//t mẹ mất.’
Nhưng mẹ tôi chỉ khóc.
Bà mở tấm vải phủ trên rổ, và ngay lập tức, tiếng ‘xì xì’ vang lên trong tai tôi.
Trong rổ có đủ thứ: rết, rắn, chuột và cả kiến lớn.
‘Mẹ, mẹ định làm gì?’ Tôi run rẩy hỏi vì sợ hãi.
Mắt mẹ tôi thoáng chút không đành lòng, nhưng bàn tay bà lại không dừng lại.
Bà lợi dụng khe hở giữa cổ tôi và miệng vại, đổ hết đám rắn rết, chuột bọ vào trong.
‘Mẹ!’ Tôi chưa kịp hét lên thì mẹ đã lấy tay bịt miệng tôi lại.
Đau quá.
Những con vật bị hoảng loạn, chui vào trong vại, bò khắp nơi, cắn xé khắp cơ thể tôi.
‘Mẹ, đau quá!’
Tôi cảm thấy vừa đau vừa ngứa, bụng tôi như thể sắp bị cắn thủng.
Mẹ tôi gục lên miệng vại, khóc: ‘Đình Đình, đừng trách mẹ, mẹ cũng chẳng còn cách nào khác.’
Ngày hôm sau, khi đang ăn, mẹ tôi đột nhiên nôn ọe.
Bà nội tôi vui mừng cười lớn, cầm nắm hương đến trước vại thắp tiếp.
Khói hương cay xè làm mắt tôi chảy nước không ngừng.
Bà nội không ngừng lẩm bẩm: ‘Linh thật rồi! Bán tiên nói đúng, phải dùng linh trùng làm dẫn.’
————-
Bụng mẹ tôi ngày càng lớn.
Chỉ sau một tháng, bụng bà đã to như quả dưa.
Mỗi khi bà kéo áo lên, có thể nhìn rõ mạch m.á.u dưới làn da xanh xao, như thể nó sẵn sàng chảy ra bất cứ lúc nào.
‘Nhìn đi.’ Mẹ tôi chỉ cho tôi xem bụng bà: ‘Đây là em trai của con.’
Tôi vẫn còn đau đớn. Những con rắn rết và chuột bọ mà mẹ ném vào đã khiến tôi hoảng sợ.
‘Rắn!’ Tôi không thể nhịn được mà hét lên.
Sắc mặt mẹ tôi thay đổi, nhưng chưa kịp nói gì, bà nội đã xông vào, giáng hai cái đ.ấ.m thẳng vào đầu tôi.
‘Câm miệng! Đây là em trai của mày, là em trai ruột của mày!’
Bà nội tôi đã phát điên vì khao khát có cháu trai.
Khi bà mười tám tuổi, bà đã cưới ông nội tôi. Đến mười chín tuổi, bà đã sinh ra cha tôi. Vì vậy, bà luôn xem thường mẹ tôi vì chỉ sinh được con gái.
Khi tôi chào đời, bà nội đã đánh mẹ tôi một trận.
Sau đó, bà và cha tôi bán em gái thứ hai của tôi, rồi dìm c//hế//t em gái thứ ba.
Em gái thứ tư của tôi vừa sinh ra, bà đã bế nó đi.
Bà mang em gái tôi vào núi tìm thầy phù thủy… mười lăm ngày sau bà trở về, nhưng em gái tôi thì không còn nữa. Đổi lại, bà nhận được một phương pháp bí mật để sinh con trai, cùng với một cái bọc nhỏ màu xanh.
Cái bọc đó bốc mùi tanh nồng, lan tỏa ra xa cả mười dặm. Một bà hàng xóm tưởng nhà tôi đang nấu cá, nên đã ghé qua xem.
Nhưng vừa vào cửa, bà đã bị bà nội đuổi ra ngoài.
Tối hôm đó, tôi bị bà nội nhét vào chiếc vại.
Bà nội nói, số tiền đó không phí, đây là cách tốt để sinh con trai.