Tiếng Thì Thầm Trong Ký Túc Xá

Chương 1


Ký túc xá của bọn họ là phòng bốn người, thiết kế theo kiểu trên là giường dưới là bàn.

Cô ngủ ở bên phải cửa chính. Phía trước là giường Trương Nghệ, nằm ở góc trái cửa số, là một người gốc Tế Nam đây là giường nơi mà hai người bạn cùng phòng đã trò chuyện đêm qua.

Cô thấy giường cô ấy trống không, nên buồn bực hỏi một câu: “Trương Nghệ đâu? Sao trên giường cậu ấy lại trống không thế?”

Trong số hai người bạn cùng phòng khác của cô, một người đang đi vệ sinh và người còn lại thì đang trang điểm.

Người đang trang điểm là Lâm Thải Thải. Cô ấy nhìn cô qua gương và nói: “Trương Nghệ nào?”

Cô chỉ vào chiếc giường bên trái cửa sổ: “Trương Nghệ, người ngủ trên giường này, cậu bị sao thế?”

Còn “Trương Nghệ nào” nữa, chưa tỉnh ngủ hay gì!

Lâm Thải Thải quay đầu, nói với vẻ mặt u ám: ” Ngô Địch, cậu bị động kinh à? Làm gì có ai ngủ trên giường đó?”

?

Trên mặt cô hiện lện một dấu chấm hỏi to đùng.

“Trương Nghệ ấy! Trương Nghệ ngủ trên giường này này. Bốn người chúng ta từ lúc học quân sự đã sống cùng phòng, ngày nào cũng ăn uống cùng nhau mà! Thải Thải, cậu bị mất trí nhớ à? Đừng đùa nữa có được không? Loại trò đùa này không vui chút nào đâu!” !”

Lâm Thải Thải nhìn cô như thể đang nhìn một đứa bị bệnh tâm thần.

“Ngô Địch, cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Có phải cậu chưa tỉnh ngủ không đấy? Cậu đừng đùa như vậy nữa có được không?”

Lúc này, Đới Xuân Ny cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Cô vội kéo tay cô ấy hỏi: ” Đới Đới cậu nói đi, người ở trên giường này là Trương Nghệ có phải không? Trương Nghệ bình thường đối xử tốt với cậu nhất. Cậu sẽ không đùa như vậy đâu đúng không. Cậu nói thật với tớ đi, chiếc giường này là của Trương Nghệ mà đúng không? Đêm qua chẳng phải hai người còn thức đến ba giờ sáng nói chuyện trên giường cô ấy à?”

Đới Xuân Ny tái mặt, lộ rõ vẻ hoang mang: “Trương Nghệ nào? Hôm qua tớ đi ngủ lúc 8 giờ mà, ngủ một giấc đến tận bình minh, có nói chuyện với ai đâu? Giường này làm gì có ai ngủ ở đây?”

Cô thực sự không nói nên lời.

“Không, hai cậu đừng đùa nữa? Tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Bắc Kinh à? Hôm nay cũng đâu có phải là ngày Cá tháng Tư, sao lại đùa như vậy chứ? Bốn người chúng ta ngày nào cũng ngủ chung một ký túc xá, ngủ cũng được nửa tháng rồi. Hai cậu cứ bảo giường này không ai ngủ là sao? Còn nguyền rủa Trương Nghệ không tồn tại, không thấy quá đáng à.”

Đới Xuân Ny liếc nhìn Lâm Thải Thải một cái, sau đó nghiêm túc nói với cô: “Ngô Địch, ký túc xá của chúng ta tổng cộng chỉ có ba người… đâu ra bốn người chứ? Ký túc xá của chúng ta là phòng cuối cùng của lớp nữ, lớp chúng ta tổng cộng có 23 nữ sinh, chia đến ký túc xá của chúng ta, vừa vặn thiếu một người, giáo viên chủ nhiệm nói ký túc xá của trường nhiều, không cần ghép với lớp khác, để ba chúng ta ở là được rồi, cậu quên rồi à?”

“Được rồi, hai cậu giỏi rồi đó,  thích diễn xuất như vậyy à?”

Cô lục lại album ảnh trên điện thoại, bốn người bọn họ đã chụp rất nhiều ảnh selfie trong ký túc xá.

Đới Xuân Ny có mối quan hệ thân thiết nhất với Trương Nghệ vì cả hai đều đến từ Tế Nam. Cô nhớ cô đã từng chụp ảnh cho hai người họ.

Ảnh thì sẽ không lừa người khác , đúng không?

“Tớ sẽ tìm ảnh, nếu có Trương Nghệ, hai cậu phải mời tớ ăn ở căng tin một tháng, có dám không?”

Lâm Thải Thải vẫn muốn cãi nhau với cô nhưng bị Đới Xuân Ny cắt ngang.

“Thải Thải, để cậu ấy tìm đi.”

Cô mới mua điện thoại di động, không có nhiều ảnh lắm, nên rất nhanh liền tìm được một bức ảnh tập thể.

Nhưng khi mở ảnh của bốn người họ ra, cô ngơ ngẩn.

Bức ảnh chụp chung bốn, giờ lại biến thành ba người!

Chỉ có cô, Đới Xuân Ny và Lâm Thải Thải…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.