Tiêu diệt nam chính

Chương 1


1

 

“Xin mọi người, cứu ông nội cháu với, xin mọi người…”

 

“Chú ba, xin chú dùng xe bò kéo ông cháu ra thị trấn, cháu có tiền, cháu trả tiền cho chú!”

 

“Thím ơi, cháu dập đầu lạy thím đây, cứu ông nội cháu với.”

 

Tôi quỳ xuống đất, dập đầu “bịch bịch” trước từng người xung quanh.

 

Ông nội khi thu hoạch ngô bị máy của nhà hàng xóm nghiến qua, gãy cả hai chân.

 

Ông cụ đã ngoài sáu mươi, thoi thóp nằm trên bờ ruộng, dưới thân chảy ra một vũng m.á.u lớn trông đến rợn người.

 

Lúc tôi đến, dân làng đã tụ tập thành một vòng tròn kín.

 

Không hiểu sao bọn họ lại đến ngay sau khi ông gặp nạn, rồi đứng thành vòng rất đồng điệu.

 

Tôi quỳ bên cạnh ông nội, chịu đựng ánh mắt trần trụi và quái dị của mọi người.

 

[Đây chính là nữ chính à, đúng là xinh thật.]

 

[Nhan sắc của Tiểu Thu Dư đủ để các nam chính tranh giành.]

 

[Chả trách sau này bảo bối nhà tôi lại thích nó đến vậy! Người làm mẹ đây đồng ý rồi!]

 

[Truyện chữa lành kiểu ngược trước ngọt sau, tuyệt quá!]

 

Không gian chỉ còn tiếng khóc nức nở của tôi vang vọng, hoàn toàn không có ai mở miệng nói.

 

Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng thì thầm đầy rẫy vang lên.

 

Tôi không hiểu những lời ấy có ý gì, chỉ hoảng hốt lau nước mắt, cầu xin mọi người cứu ông.

 

Trong thung lũng giữa núi này không gọi được xe cấp cứu, nếu không có người lớn giúp, hôm nay ông tôi không sống nổi.

 

Dân làng quen thuộc ngày thường chỉ lạnh lùng đúng nhìn trước tiếng kêu gào cầu xin của tôi.

 

Vài ánh mắt hiện lên chút thương hại, những tiếng nói kỳ quái lại vang lên.

 

[Nữ chính thật đáng thương, có nên giúp cô ấy không?]

 

[Không được! Giúp rồi thì Tiểu Tống làm sao xuất hiện được? Anh ấy là nam chính chữa lành yêu thích của tôi mà!]

 

[A a a a a, đến rồi đến rồi, bảo bối của tôi, Tiểu Tống đến rồi!]

 

Ngay sau đó, một tiếng phanh chói tai vang lên.

 

Tôi co mình lại, mang theo chút hy vọng mà ngẩng đầu lên.

 

Một người đàn ông trung niên mặc vest nhíu mày bước xuống xe, sải bước đến xem xét tình hình.

 

Tôi nhận ra ông ta, hôm nay ông ta đến trường tiểu học trong thôn phát sách cho mọi người.

 

Thầy giáo nói ông ta tên là Tống Khải Sơn, một nhà từ thiện nổi tiếng trong thành phố.

 

Ông nội ngất lịm trên mặt đất được tài xế của Tống Khải Sơn bế lên, đưa lên ghế sau rộng rãi.

 

Lúc này, một đôi giày da bóng loáng giẫm lên bàn tay nhỏ đầy bụi đất của tôi.

 

Ngẩng đầu lên, tôi đối diện với đôi mắt trong sáng mang theo vẻ không kiên nhẫn và ghét bỏ của một cậu bé.

 

“Này, khóc cái gì mà khóc, bẩn c.h.ế.t đi được, mau lên xe!”

 

Giọng nói của cậu ta rất hay, nhưng những lời thốt ra lại thật chói tai.

 

Chiếc xe sang trọng đã nổ máy, tôi vội lau sạch nước mắt trên mặt, lăn lộn chạy theo.

 

Đằng sau đám đông chợt vang lên tiếng reo hò nồng nhiệt.

 

[Chứng kiến cảnh bảo bối và vợ lần đầu gặp nhau tận mắt, tôi c.h.ế.t cũng mãn nguyện rồi!]

 

[Sao thấy Tiểu Tống hung dữ thế, nữ chính hình như rất sợ cậu ấy?]

 

[Bà thì biết cái gì, thiếu gia chỉ cứng miệng mềm lòng thôi, lớn lên sẽ dịu dàng với nữ chính!]

 

[Mấy đứa con trai đều thế thôi, cố ý trêu ghẹo con gái để gây sự chú ý ấy mà.]

 

2

 

Tại bệnh viện thị trấn, ông tôi được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu.

 

Tôi mang đôi giày rách, ngồi trên ghế sắt ngoài cửa, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

 

“Bố ơi, bao giờ mình về nhà vậy? Ở đây vừa nghèo vừa dơ, chán c.h.ế.t đi được.

 

“Cô ấy khóc ồn quá, bẩn thỉu như con ch.ó vậy.”

 

Trong hành lang tĩnh mịch, giọng nói ngây thơ của cậu chủ giày da lại vang lên.

 

Người phụ nữ hiền lành ngồi bên cạnh sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng trách mắng cậu.

 

“Hàn Thanh, không được vô lễ như thế.”

 

Phu nhân Tống cúi xuống trước mặt tôi, rút khăn lụa mềm mại từ từ lau đi lớp bụi bẩn trên mặt tôi.

 

“Cháu đừng lo, ông cháu sẽ không sao đâu.”

 

Khi nhìn kỹ khuôn mặt trắng trẻo lấm bùn của tôi, trong mắt bà ấy càng thêm phần thương xót.

 

“Khải Sơn, nhà họ Tống đang làm từ thiện cho vùng núi nhỉ, mình tài trợ cô bé này đi học có được không?

 

“Con bé xinh xắn lại học giỏi, chỉ là gia đình quá khó khăn thôi.”

 

Tống Khải Sơn vừa đóng xong tiền viện phí, không suy nghĩ mà đồng ý ngay.

 

Nghe vậy, tôi sợ hãi quỳ xuống, lau nước mắt rồi cúi đầu cảm tạ họ.

 

Năm trước, bố tôi nợ nần cờ b.ạ.c rồi mất tích, khi những kẻ hung dữ tìm đến, ông nội cũng ôm tôi quỳ gối cầu xin như vậy.

 

Nghe chủ nợ đồng ý không đưa tôi đi, ông bịt mắt trái bị đánh mù của mình mà cảm tạ ân đức của họ.

 

Tôi biết nhà họ Tống đã cứu sống ông tôi, nên tôi cũng phải cúi đầu lạy.

 

Phu nhân Tống bất đắc dĩ kéo tôi đứng lên, rồi đẩy về phía con trai bà ấy.

 

“Để cô giới thiệu nhé, đây là anh Tống Hàn Thanh.

 

“Hàn Thanh, sau này không được bắt nạt em gái xinh đẹp, nghe chưa?”

 

Và cậu bé tên Tống Hàn Thanh ấy cứ nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt sáng lấp lánh, như thể tìm thấy một món đồ chơi mới lạ.

 

Những bệnh nhân đi ngang đều dừng bước, tò mò nhìn về phía này.

 

[A a a a thanh mai trúc mã, ngọt quá, xinh yêu quá!]

 

[Tôi mà là nữ chính, chắc tôi hạnh phúc mà c.h.ế.t mất!]

 

[Thực ra Tiểu Tống đã yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi, mong nữ chính nhất định chọn Tiểu Tống của chúng tôi!]

 

[Bà ơi, thanh mai trúc mã sao lại đấu được trời ban, tôi vẫn đặt cược cho bảo bối Trầm Tụng của tôi!]

 

[…]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.