1
“Lưu Yên, chờ cô gia tiễn khách xong sẽ đến tân phòng uống rượu giao bôi với tiểu thư, chúng ta mau hâm nóng rượu nhanh lên… Ngươi còn ngơ ngác ngồi ở chỗ đó làm gì?”
Giọng nói của Băng Hạ khiến toàn thân ta giật mình một cái, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, sau đó nhìn hỷ khí trên người mình, ta nhận ra rằng mình đã được trọng sinh.
Đó cũng là ngày đại hôn của tiểu thư Thẩm Khanh Tuyết.
Nghĩ đến đây, ta nhanh chóng đứng dậy giúp đỡ, lúc này ta vẫn an toàn.
Trở lại tân phòng, Thẩm Khanh Tuyết vẫn quấn khăn trùm đầu màu đỏ, lặng lẽ ngồi trên giường.
Dù không nhìn thấy mặt của nàng ta nhưng ta vẫn cảm thấy sợ hãi và tức giận.
Mặc dù nàng ta là chủ tử của ta nhưng nàng ta đã hại ta chết.
Còn là dùng cái cách bẩn thỉu nhất.
Cho dù đ.â.m ta một đao đến chết, ta cũng sẽ không tức giận như vậy.
Kiếp trước,Thẩm Khanh Tuyết lấy thân phận đích nữ của phủ Quốc Công gả cho trưởng tử của Trung Cần Bá phủ, Bùi Huyền Sơ.
Thẩm Khanh Tuyết mỹ mạo kinh người, nổi tiếng khắp kinh thành với tính cách trầm lặng, thanh nhã và lịch sự..
Cùng với địa vị khác biệt, Bùi Huyền Sơ đã yêu nàng ta trước khi cưới.
Nhưng sau khi thành thân, hắn ta phát hiện Thẩm Khanh Tuyết đối với mình vô cùng lạnh lùng như một tảng băng, hoàn toàn không nhìn ra tình yêu đối với hắn ta.
Điều này khiến hắn ta tức giận nhưng lại không thể phát tiết, dù sao Thẩm Khanh Tuyết đối với người khác vô cùng hào phóng và lịch sự, không chỗ nào đáng chê trách.
Điều duy nhất chính là nàng ta không yêu hắn ta.
Nhưng hắn ta không chịu nhượng bộ, mục đích của hắn ta là làm cho Thẩm Khanh Tuyết ghen, yêu hắn ta.
2
Đầu tiên, Bùi Huyền Sơ lợi dụng nha hoàn thông phòng trong phòng để kích thích Thẩm Khanh Tuyết.
Nhưng lại không có tác dụng.
Thẩm Khanh Tuyết nhìn thấy Bùi Huyền Sơ và nha hoàn thông phòng l.à.m t.ì.n.h giữa ban ngày ban mặt, nàng ta chỉ cười nhắc nhở bảo hắn ta trong lúc quan hệ phải nhỏ giọng một chút, tránh cho người ngoài nghe thấy.
Bùi Huyền Sơ vô cùng tức giận, hắn ta cho rằng nha hoàn trong phòng mình đều là người của mình, cho nên Thẩm Khanh Tuyết không có cảm giác.
Vì vậy hắn ta nhắm mục tiêu vào nha hoàn bên cạnh Thẩm Khanh Tuyết.
Mà ta chính là nha hoàn nhất đẳng bên bên cạnh nàng ta, hơn nữa ngoại hình của ta khá nổi bật trong đám nha hoàn, thế là ta trở thành mục tiêu bị nhắm đến.
Lúc đầu, Bùi Huyền Sơ chỉ khen ta xinh đẹp trước mặt Thẩm Khanh Tuyết, sờ tay ta hoặc chạm vào mặt ta.
Thẩm Khanh Tuyết không có bất cứ phản ứng gì.
Bùi Huyền Sơ tức giận ôm ta lên giường trước mặt nàng ta, muốn thân mật với ta.
Thẩm Khanh Tuyết vẫn không có phản ứng gì, thậm chí còn cười hỏi hắn ta: “Phu quân đã thích Lưu Yên như vậy, có cần nạp nàng làm di nương không? Ta sẽ sắp xếp?”
Nghe xong lời của nàng ta, Bùi Huyền Sơ lập tức buông ta ra, một chân đá ta xuống giường.
Hắn ta tức giận nhìn Thẩm Khanh Tuyết nói: “Trái tim của nàng thật sự lạnh như băng, hừ!”
Nói xong hắn ta phất tay áo bỏ đi.
Hắn ta vừa bước ra khỏi cửa, sắc mặt Thẩm Khanh Tuyết liền thay đổi.
Nàng ta thu lại nụ cười trên mặt, bước đến bên cạnh ta, một chân giẫm lên mu bàn tay của ta, một chân còn lại bóp cổ ta, vẻ mặt u ám nói: “Tiện tì vô liêm sỉ, đến phu quân của ta mà ngươi còn dám tơ tưởng, chán sống nữa rồi sao.”
3
Nói xong, nàng ta tát ta vài cái, dùng móng tay cào vào mặt ta.
Khi ta còn chưa kịp phản ứng thì nàng ta đã gọi người trói ta ra khỏi phủ, ném đến ổ của đám ăn xin.
Ta giống như một miếng thịt mỡ rơi vào đàn sói đã lâu không ăn thịt.
Ta bị bọn họ tra tấn ba ngày ba đêm đến chết.
Sau khi ta c.h.ế.t ta mới biết Bùi Huyền Sơ vô cùng vui mừng vì Thẩm Khanh Tuyết đã xử trí ta, đồng thời cảm thấy Thẩm Khanh Tuyết vẫn rất quan tâm đến hắn ta.
Vui mừng hứa với nàng một đời một đôi, vĩnh viễn không nạp thiếp.