Tiểu Trà Xanh Thăng Chức Ký

Chương 1


Đầu tôi tê dại, tim bắt đầu đập liên hồi.

 

“Vẫn chưa.”

 

Tôi chỉ nhắn lại hai chữ.

 

Bên kia gần như ngay lập tức trả lời.

 

“Anh ơi, em muốn làm.”

 

Ngay lập tức, cơn giận bùng lên trong lòng tôi, ác tòng đảm biên sinh*, tôi xông thẳng vào bếp.

 

(*) Ác lên thì có gan làm bậy.

 

Nhìn vào những con d.a.o sáng loáng, tôi thậm chí còn nảy ra ý nghĩ cực đoan.

 

Muốn chặt anh ta ra.

 

Lúc vừa mới nắm lấy cán dao, đầu ngón tay tôi bị một con d.a.o gọt trái cây khác cứa trúng. Máu chảy ra khiến tôi bình tĩnh lại.

 

Cần gì phải vậy.

 

Người đàn ông này, đã bảy năm rồi mà chẳng trưởng thành lên chút nào.

 

Vừa nãy tôi còn muốn hỏi cho rõ ràng họ đã làm gì hay chưa nhưng ý định đó lập tức tan biến.

 

Dù có làm gì hay không, cũng đều dơ bẩn rồi.

 

Tôi tiếp tục trả lời tin nhắn.

 

Vì không biết thường ngày Đoạn Dịch trò chuyện với tiểu trà xanh này thế nào, nên tôi không dám gõ nhiều chữ, chỉ gửi một biểu tượng.

 

“?”

 

Nhưng đầu bên kia đột nhiên im lặng.

 

Tôi ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu, đến mức hai chân tê dại, thì mới nhận được câu trả lời làm tôi sởn gai ốc.

 

“Ái chà, bị chị phát hiện rồi.”

 

Tay tôi run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống bồn cầu.

 

Sau khi bình tĩnh lại, tôi đã gửi đi hàng loạt tin nhắn chửi rủa.

 

“Nhà cô không ai dạy cô cách làm người à?”

 

“Cướp bạn trai người khác thú vị lắm sao?”

 

Gửi xong tôi lập tức hối hận, quá mất bình tĩnh rồi, nhìn tôi cứ như một con bé cấp 1 bị chọc tức vậy.

 

Thế nhưng, đầu dây bên kia lại rất bình tĩnh, thậm chí còn chủ động tấn công.

 

“Chị, chúng ta gặp nhau một lần đi.”

 

Tôi tức đến mức gõ chữ cũng không lưu loát.

 

Sao cô ta dám chứ? Đây lẽ ra phải là lời thoại của tôi mới đúng!

 

Tôi: “Được, tôi sẽ thêm WeChat của cô, hai ta gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng.”

 

Đối phương gửi lại một biểu tượng mèo dễ thương như thể đang thách thức tôi.

 

Tiểu trà xanh này… làm tôi tức đến mức tay run lên!

 

Sau khi thêm danh thiếp vào điện thoại của mình, tôi lập tức xóa hết mọi tin nhắn trong điện thoại của Đoạn Dịch và đặt nó trở lại chỗ cũ.

 

Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Đoạn Dịch, tay tôi vẫn còn run rẩy.

 

Tôi đã làm gì để cuộc sống tình cảm của mình trở nên như thế này?

 

Trên WeChat có thông báo mới, tôi mở ra xem.

 

“Fish đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn.”

 

Cá?

 

Tôi ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, tôi bắt đầu “stalk” trang cá nhân của cô gái có ảnh đại diện là một thiếu nữ này.

 

Đúng là cao thủ.

 

Cô ta không có nhiều ảnh, chỉ có vài tấm với ánh sáng nhẹ nhàng, trong đó chỉ thấy bóng lưng hoặc nửa khuôn mặt.

 

Tóc cô ta không dài, thậm chí còn hơi ngắn và xoăn nhẹ, mang đậm phong cách Nhật Bản.

 

May mắn lắm mới tìm được một tấm ảnh lộ ra phần lớn khuôn mặt, nhưng cô ta lại nhắm mắt, lông mi dài rũ xuống, đầu ngẩng lên và đôi môi hồng đào đang cắn một cành

hồng khô.

 

Dưới chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, ẩn hiện xương quai xanh tinh tế.

 

Đẹp như một người mẫu tạp chí.

 

Ngay cả tôi cũng cảm thấy có chút xao xuyến.

 

Dù sao, ai mà chẳng thích người đẹp chứ?

 

Lại là một cô gái mềm mại, phong cách Nhật Bản không hề có chút đe dọa nào.

 

“Xin chào chị ạ?”

 

Lại là một biểu tượng mèo dễ thương đang xấu hổ.

 

Không chịu thua, tôi mở bộ sưu tập biểu tượng cảm xúc của mình ra, suy nghĩ một lúc, rồi nhận ra toàn bộ đều là những hình ảnh gấu trúc béo ú và thô kệch.

 

Không lẽ Đoạn Dịch thích kiểu này sao?

 

“Không cần nói nhiều, hai người bắt đầu từ khi nào?”

 

Tôi chỉ muốn biết mình đã trở thành kẻ ngốc trong bao lâu.

 

“Nói ra thì dài lắm.”

 

“Chọn thời gian gặp mặt đi, được không?”

 

Hết chương

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

Edit: Heoboo

 

Beta: Ngọc Kỳ


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.