Ta cùng đích mẫu vào cung dự tiệc, vô tình nghe được suy nghĩ của Lục hoàng tử.
[Nữ nhi nhà Thừa tướng trông cũng chẳng xinh đẹp gì, còn không bằng muội muội.]
[Sao nữ nhi nhà La tướng quân lại chân vòng kiềng thế nhỉ? Chẳng lẽ vì họ La?]
…
Ta vốn hay cười, nghe vậy liền bật cười thành tiếng, khiến Lục hoàng tử chú ý.
[Tiểu nha đầu ngốc nhà ai thế? Cười toe toét như hoa cúc.]
Bề ngoài ta tỏ vẻ vô tội, trong lòng thầm mắng.
Ánh mắt Lục hoàng tử như muốn g.i.ế.c người: [Nha đầu ấy còn dám mắng ta!]
Trời đất ơi, hắn cũng nghe được suy nghĩ của ta!
1
Ngày mai có cung yến, Hoàng hậu muốn các phu nhân mang theo nữ nhi chưa xuất giá đến tham dự.
Đại tỷ từ nhỏ đã không thích những quy củ, chẳng biết trốn đi đâu mất, đích mẫu cho người đi tìm nhưng không thấy, đành phải mời ta đi cùng.
“Dù sao nhà chúng ta cũng chỉ là nhà nghèo hèn, Hoàng hậu chọn con dâu chắc chắn sẽ không chọn trúng chúng ta, con đi cho biết sự đời thôi.”
Đây là nguyên văn lời của đích mẫu.
Phụ thân là quan tứ phẩm, ở kinh thành đầy rẫy quan chức quý tộc, coi như là tầng lớp thấp kém.
Theo lý mà nói, dựa vào chức quan của phụ thân, chúng ta không đủ tư cách tham gia cung yến.
Nhưng may mắn thay, biểu tỷ của đích mẫu là phi tần trong cung, đã nhắc đến chúng ta trước mặt Hoàng hậu, thế là thiếp mời được gửi đến phủ.
Cung yến bề ngoài là để cùng vui với dân chúng, thực chất là để Hoàng hậu chọn phi cho tiểu Hoàng tử mới về cung của bà.
Đây là sự thật không cần phải nói ra.
“Đến lúc đó muội đi với đích mẫu, xem sự uy nghiêm của hoàng cung.”
Đây là lời đại tỷ nói với ta trước khi bỏ trốn.
Vì vậy, ta – người chưa đến tuổi cập kê, bị ép phải đi cùng đích mẫu tham gia cung yến.
Chức quan của phụ thân nhỏ, nên vị trí của ta và đích mẫu ở cuối cùng, sau rất nhiều gia quyến của quan lại quý tộc.
“Uyển Chi, mọi việc cẩn thận, đừng làm gì nổi bật.”
Sau khi ta và đích mẫu ngồi xuống, bà dặn dò bên tai ta.
Ta biết ý bà, nhà ta nhỏ bé thế này, làm sao dám trèo cao đến Hoàng gia.
Hơn nữa, ta không chỉ một lần nghe nói, biểu tỷ của đích mẫu trong cung, từ khi còn là khuê nữ đã không hòa thuận với đích mẫu, cũng không biết lần này bà ấy có ý đồ gì.
Các phu nhân, tiểu thư quen biết nhau tụm lại một chỗ trò chuyện, chỉ có ta và đích mẫu ngồi một bên ăn hạt dưa, trông thật lạc lõng.
Mọi người đều là gia quyến của quan tam phẩm trở lên, nhà cao cửa rộng, thường xuyên kết thông gia với nhau, quan hệ chằng chịt, đương nhiên có chuyện để nói.
Ta từ nhỏ đã không thích náo nhiệt, nghe đến mức đầu óc ong ong, bỗng một giọng nam vọng đến, vang lên trong đầu ta.
[Không phải chứ? Trong đám nữ tử này ta phải chọn một người sao?]
[Nhiều người như vậy, chẳng thấy ai đẹp bằng ta, ta không thể bị họ chiếm tiện nghi được.]
Ta nhìn quanh bốn phía, chẳng thấy nam nhân nào gần đây cả.
Hơn nữa, ai cho hắn cái tự tin ngông cuồng như vậy? Ta còn chưa kịp tìm kiếm thêm, thì bên ngoài đại điện vang lên giọng lanh lảnh: “Hoàng hậu nương nương giá đáo, Lục hoàng tử điện hạ giá đáo.”
Thế là đám người phía trước chúng ta cúi người hành lễ, đích mẫu kéo kéo ta, ra hiệu ta hành lễ theo.
“Miễn lễ.”
Một giọng nữ trang nghiêm vang lên.
Ta len lén ngẩng đầu nhìn, một đám cung nữ vây quanh một mỹ phụ nhân đội phượng quan, bên cạnh bà là một mỹ nam tử mặc hoàng bào, xinh đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ.
Hai người này chính là Hoàng hậu và nhân vật chính hôm nay – Lục hoàng tử.
Sau khi Hoàng hậu ngồi xuống, Lục hoàng tử ngồi bên cạnh bà, dáng vẻ như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thế nhưng ta lại có thể nghe rõ ràng suy nghĩ trong lòng hắn.
[Nữ nhi nhà Thừa tướng trông cũng chẳng xinh đẹp gì, còn không bằng muội muội.]
[Sao nữ nhi nhà La tướng quân lại chân vòng kiềng thế nhỉ? Chẳng lẽ vì họ La?]
[Chỉ toàn những người xấu xí thế này, nếu ta chọn một người trong số họ, chẳng phải sẽ bị cười rụng răng sao?]
…
Hôm nay đến tham gia cung yến quả nhiên là đúng đắn.
Nếu không có Lục hoàng tử này, ta cũng không biết mình khi nào đã có thêm khả năng đọc tâm thuật.
Đại tỷ thường nói muốn có dị năng, vậy khả năng này của ta có tính không?
Suy nghĩ lan man, cuối cùng ta bật cười thành tiếng vì lời nói thầm của Lục hoàng tử.
Tiếng cười này không lớn, thậm chí đích mẫu còn không chú ý đến.
Một ánh mắt sắc bén hướng về phía ta, ta nghe thấy Lục hoàng tử nói: [Nha đầu ngốc nhà ai thế? Cười toe toét như hoa cúc.]
Hoa cúc cái đầu ngươi! Ta năm nay mười bốn tuổi, còn chưa có nếp nhăn đâu!
Tên Lục hoàng tử đáng c.h.ế.t này dám nói ta là hoa cúc.
Ánh mắt kia vẫn không rời khỏi ta, ta thậm chí còn cảm nhận được sát khí nồng nặc từ đó.
Quả nhiên.
[Nha đầu ngốc này biết ta đang nghĩ gì sao?]
[Người này không thể giữ lại.]
[Kẻ dám lén lút dòm ngó ta trước kia, cỏ trên mộ đã cao một mét rồi.]
Mẫu thân ơi, nữ nhi sắp đến hầu người rồi.