Vì vậy, ta bị xăm lên người hình hoa sen giống công chúa, thay nàng đến địch quốc hòa thân.
Để sỉ nhục ta, lão hoàng đế ban ta cho Cửu hoàng tử Lục Phi đã tàn phế cả đôi chân để xung hỉ.
Nghe đồn Lục Phi là đứa con mà ông ta ghét nhất, từ khi bị gãy chân trên chiến trường, không thể đứng dậy được nữa, cũng chẳng còn sống được bao lâu.
Đêm tân hôn, một người đeo mặt nạ vén khăn voan lên, ta nhìn dáng người vai rộng chân dài của hắn, mừng rỡ nói: “Tin đồn quả nhiên chỉ là tin đồn, phu quân thật là khỏe mạnh.”
Ai ngờ hắn nghiêng người sang một bên, phía sau là một thiếu niên mặc hỉ phục ngồi trên xe lăn, cười nhạt nói: “Công chúa thích nam nhân như vậy sao, xem ra là ta đã khiến nàng thất vọng rồi.”
Hóa ra ta nhận nhầm người, chàng trai này mới là Lục Phi.
Ta lập tức rút tay về, khách sáo nói: “Cũng không hẳn là vậy…”
Lục Phi cười một cách vô hại: “Không sao, công chúa cứ nói thật đi, tính tình ta rất tốt, sẽ không để bụng đâu.”
Nụ cười của hắn thật đẹp, ánh nến lung linh trong mắt hắn tựa như những vì sao vụn vỡ.
Ta bị vẻ đẹp ấy mê hoặc, buột miệng nói: “Được rồi, ta thật sự thích những người cường tráng hơn.”
Xe lăn được đẩy tới, Lục Phi thở dài: “Thật đáng tiếc, thân thể ta như vậy, e là sẽ làm công chúa chịu thiệt thòi.”
“Ài, cũng đành chịu thôi.”
Ta cùng hắn than ngắn thở dài, cuối cùng lại tự an ủi mình, “Thôi, gả cũng gả rồi, cứ sống tạm vậy, chẳng lẽ còn có thể hòa ly sao?”
Người nam nhân đeo mặt nạ bạc có lẽ là thuộc hạ của Lục Phi, nghe xong lời này, đỡ Lục Phi ngồi xuống bên cạnh ta, còn tiện thể lườm ta một cái.
Ta không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn lại.
Hắn rút một đoạn bội kiếm bên hông ra, hướng về phía ta.
Ta lập tức rút cây trâm cài vàng sắc nhọn trên đầu xuống.
Lục Phi ngồi bên cạnh, xem một hồi với vẻ thích thú, cuối cùng mỉm cười phẩy tay: “Thôi, A Thất, ngươi lui xuống đi.”
“Điện hạ–“
Lục Phi vẫn cười ôn hòa như gió xuân, nhưng A Thất lại đột nhiên nghiêm sắc mặt, ôm quyền quỳ xuống: “Vâng.”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta, hắn đưa tay kéo tấm màn giường nhiều lớp xuống, khẽ nói: “Lễ nghi rườm rà, công chúa cũng mệt mỏi cả ngày rồi, chi bằng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nghe hắn nói vậy, ta lập tức phấn chấn tinh thần: “Chàng muốn động phòng với ta sao?”
Trước khi mạo danh công chúa đến hòa thân, ta ở lầu xanh được đào tạo thành hoa khôi.
Cầm kỳ thi họa chỉ là bề ngoài, thứ ta học nhiều nhất chính là cách hầu hạ nam nhân.
Thân thể này cũng được nuôi dưỡng tinh tế, n.g.ự.c nở nang, eo thon thả, môi đỏ cánh sen, đôi mắt mèo long lanh ánh nước.
Tú bà từng nói với ta: “Doanh Chi, con là yêu nữ trời sinh, chỉ cần cởi bỏ xiêm y, sẽ không có nam nhân nào không thích con.”
Không ngờ, ta vừa mới kéo nhẹ vạt áo, đã bị Lục Phi đưa tay ngăn lại: “Không cần.”
Ta ngẩng đầu, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc: “… Chàng không phải nam nhân sao?”
“…”
Lục Phi nghẹn lời một chút, ánh mắt sâu thẳm: “Công chúa cũng biết rằng ta thân mang tàn tật, e là không thể động phòng.”
“Không sao!” Với tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp cao, ta vung tay, tỏ vẻ thông cảm: “Chàng cứ nằm đó là được, ta cũng có thể tự mình làm.”
Sau đó Lục Phi đưa tay ra, cởi chiếc áo cưới đỏ thêu hoa tinh xảo trên người ta.
Ta luôn ghi nhớ lời dặn của tú bà, cố tình vặn vẹo thân mình một chút: “Phu quân…”
Lời nói dịu dàng, khơi gợi sự thương yêu.
Lục Phi lại tháo những chiếc trâm cài phức tạp trên đầu ta ra, ta không dùng chút sức nào đẩy tay hắn: “Ôi chao, không được mà.”
Vờ như muốn mà lại không, đó là thú vui chốn khuê phòng.
Khi hắn tháo một dải lụa từ màn giường ra, trói hai cổ tay ta lại với nhau, trong lòng ta đã tràn đầy mong đợi.
Khéo dùng đạo cụ, tăng thêm phần thú vị.
Ai ngờ Lục Phi lại kéo chăn, che kín đáo đóa hoa sen xinh đẹp trên n.g.ự.c ta, rồi nằm xuống cạnh ta: “Nếu công chúa không ngoan ngoãn, vậy cứ ngủ như thế này đi.”
Hả?
Ta không thể tin nổi, mặc dù có mỹ nhân nằm bên cạnh, Lục Phi lại thật sự nhắm mắt, ngủ say.
Trái tim tràn đầy mong đợi của ta như bị dội một gáo nước lạnh, không còn chút buồn ngủ nào, chỉ đành nằm bên cạnh hắn, cố gắng dùng hồi ức quá khứ để ép mình vào giấc ngủ.
Ta từ nhỏ đã sống ở chốn lầu xanh.
Nghe nói mẹ ta cũng xuất thân từ chốn này, sau khi bị một vị quan lớn lừa gạt rằng sẽ rước bà về nhà, bà mới không may mang thai ta.
Không lâu sau khi sinh ta ra, bà ấy đã qua đời.
Tú bà thấy ta xinh xắn đáng yêu, là một viên ngọc thô có thể mài giũa, liền nuôi ta ở lại lầu xanh.
Bà ấy dạy ta đọc sách, viết chữ, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, kỹ năng phòng the, quyết tâm đào tạo ta thành một hoa khôi toàn năng bậc nhất.
Tuy nhiên, chỉ một tháng trước khi ta chuẩn bị đến tuổi tiếp khách, bỗng nhiên có người xuất hiện, dùng số tiền một vạn lạng vàng chuộc ta khỏi lầu xanh, đưa vào cung.
Ta lúc này mới biết, biên cương đại bại, trấn quốc tướng quân tử trận, thiếu niên tướng quân Tấn quốc liên tiếp hạ bảy thành, khiến cho Sở quốc vốn đã không giàu có lại càng thêm kiệt quệ.
Thấy họ sắp đánh nhau tiếp, Hoàng thượng vội vàng đề nghị hòa thân, nhưng lại không nỡ gả con gái duy nhất của mình, bèn định để ta, người có ngoại hình giống nàng, thay thế nàng xuất giá.
Ngày hôm đó, ta quỳ gối trong cung, công chúa ngồi trên cao, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.
Thần sắc vừa như căm hận, vừa như không cam lòng.
“Hoa khôi chốn lầu xanh… kẻ ti tiện không biết lớn nhỏ như vậy, cũng xứng có cùng khuôn mặt với bản công chúa sao?”