Tên truyện: Tim ta đau quá Man
Nhà đề cử Thu Hải Đường
Tác giả: 依依
Giới thiệu
Từ khi sinh ra ta đã có bệnh lạ.
Bà đồng nói, nếu trước năm 18 tuổi ta mà không kết hôn, nhất định sẽ vì bệnh đó mà mất mạng.
Nhưng quanh đây làm gì có ai sẵn sàng cưới một con bệnh như ta? Chẳng còn cách nào khác ta chỉ có thể ném tú cầu. Biết sao được tú cầu đó bị gì mà lại rơi vào tay tướng quân giế_t người không ghê tay, ác quỷ nổi danh Lục Hành Dao.
1.
Lục Hành Dao là con một của phủ An Định Hầu. Từ thuở nhỏ đã tham gia quân đội, một trận mà thành danh. Trong tay hắn có cả 10 vạn binh lính tinh nhuệ, làm chuyện gì cũng cũng quyết đoán táo bạo, trong kinh thành ai mà không sợ.
Ta ngẩn ngơ nhìn tú cầu, giờ đã nằm gọn lỏn trong tay hắn.
“Mẫu thân, có phải gả cho hắn thì con sẽ chế/t nhanh hơn không?”
Trong kinh thành lời đồn về hắn khá nhiều, không ham mê chuyện trai gái, quyết đoán dũng mãnh, tính tình nóng nảy. Nghe nói trong phủ có một người hầu chỉ vì bê nhầm canh mà bị đánh gãy hai tay hai chân.
Mẫu thân bịt miệng ta lại “Lời này không được nói linh tinh”
Ta xanh mắt, quay ra nhìn bóng dáng của Lục Hành Dao. Hắn liếc nhẹ ta một cái, một tay cầm tú cầu một tay cầm cương ngựa rời đi.
Ý gì đây?
Quay về phủ, phụ thân và mẫu thân đều cực kỳ buồn phiền. Phụ thân chỉ là vị quan bát phẩm trong triều. Nếu thực sự kết làm thông gia với Lục Hành Dao cũng không có gì là không tốt. Chỉ là hai người họ cũng có mình ta là con gái độc nhất, mong sao ta được yên ổn một đời là được.
“Lục Hành Dao là người đàn ông như vậy, Kiều Kiều từ nhỏ đã yếu ớt, gả cho hắn sao mà chịu được nổi đây?”
Kiều Kiều là tên ở nhà của ta.
“Nếu thằng nhóc nhà họ Trình đó lấy Kiều Kiều, thì cũng không đến nỗi…”
Ta bỗng thấy tim mình nhức nhức đau đau. Mẫu thân nói rồi nước mắt rưng rưng, không đồng ý để ta gả tới đó.
“Được rồi mà, phu nhân, vẫn chưa gả con đi mà?” Phụ thân ôm mẫu thân vào lòng như dỗ dành một đứa trẻ nhỏ.
“Cho dù chúng ta chúng ta muốn gả, người ta cũng không nhất định ưng nhà chúng ta. Hôm nào đó ta sẽ qua đó xin gặp, chuyện này sẽ kết thúc thôi mà.”
Mẫu thân vẫn khóc, khóc như thể không ngửng lại được. Hờ, xem xem, cứ như người gả đi là bà ấy chứ không phải ta ấy.
“Thu Đào, ngươi nói xem ta liệu còn sống được bao lâu nữa?”
Ta ngồi trên xích đu, ngắm hoàng hôn dần buông xuống. Lòng ta không nhịn được thở dài, đúng là thời gian thấm thoát thoi đưa, nhanh vậy mà ta đã 18 tuổi rồi.
Bà đồng nói nếu trong năm nay ta còn không kết hôn, sẽ chẳng còn mạng sống.
“Tiểu thư nhất định thọ trăm tuổi!”
Thu Đào quỳ xuống, bóp chân cho ta.
Nếu đã là chế_t, ta thà chọn bệnh chế_t còn hơn là bị Lục Hành Dao chặt đứt tứ chi mà chế_t
2.
Ngày hôm sau chim chóc trong phủ vậy quanh một nhóm người mới tới, hót ríu rít inh ỏi. Đó là đoàn người từ trong cung đến. Ta phải gả đi rồi, không phải gả cho ai quen thuộc, mà chính là Lục Hành Dao, người đã bắt được tú cầu.
Mẫu thân khóc rồi làm loạn nhưng đâu có tác dụng gì? Ai bảo chức quan của cha ta to cỡ hạt vừng như vậy chứ.
Ngay hôm đó, sính lễ nhà họ Lục chất đầy sân. Việc cưới gả này rất gấp, ngày mai đã cần gả rồi. “Tiểu thư , hay là chúng ta bỏ trốn?”
Thu Đào kéo áo ta, mặt ánh lên vẻ xảo trá. Nhưng mà Thu Đào ơi, ta trốn đi đâu được bây giờ?
Chưa nói đến sức khoẻ kém cỏi, đây lại là ý chỉ ban hôn, kháng chỉ là cả nhà đầu rơi má_u chảy, tru di cửu tộc.
Ta coi nó như lời trẻ con nói, bỏ qua cho xong. Đến đêm, phụ thân dặn dò ta những điều cần thiết. Cũng chính là nói ta sống dưới cái bóng của Lục Hành Dao phải nhanh nhẹn lên chút. “Nếu có gì đó sai sai, hãy chóng quay về đây. Ta có liều cái mạng già này cũng phải bảo vệ con.”
Phụ thân luôn là người trung hậu thật thà, trước nay chưa giành chưa cướp của ai cái gì.
Sáng hôm sau ta mặc váy cưới lên người. Mẫu thân trước đó có học qua thêu thùa, từng mũi từng mũi may nên bộ đồ cưới này, vừa tinh xảo lại đẹp tuyệt vời. Cứ như vậy ta được m.ô.n.g lung gả tới Lục phủ. Ma ma đỡ ta bước vào cửa Lục phủ, bước qua chậu lửa rồi cùng người đó bái đường. Những thứ trâm cài rồi phủ đầu trên đầu nặng đến mức làm ta sắp gãy cổ đến nơi. Việc cưới xin này phiền quá đi mất.
“Tiểu thư, người ăn một miếng bánh hoa đào này lót dạ đi” Thu Đào mang mấy cái này từ bàn tiệc tới. Trong phủ ta cũng chỉ có Thu Đào nhanh nhẹn nhất, nên ta mang nàng đi.
Lúc Lục Hành Dao đến ta buồn ngủ gần chế_t, chỉ đành cố gắng thẳng lưng chờ hắn gỡ khăn hỉ xuống.
“Tự gỡ đi”- giọng nói lạnh lẽo phát ra âm thanh.
Nhưng mẫu thân đã dặn khăn hồng này phải là tướng công gỡ xuống mới xem như hoàn thành lễ kết hôn.
Khăn tay đã bị ta vò nát, nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn tự gỡ khăn xuống.
Hắn ta thực sự là rất đẹp trai, bộ hỉ phục màu đỏ càng làm nổi rõ màu da trắng. Chỉ có điều khí thế đừng có ai lại gần của một tướng quân khó mà che giấu được. Gọi hắn là “La sát mặt ngọc” kể ra cũng không sai.
Ta cắn cắn môi, ép mình gọi một tiếng “Phu quân”
Thế mà hắn lại cười đến chảy nước mắt ra, hỏi lại ta “Thế nào gọi là phu thê?”
Phu thê là thế nào sao?
Chẳng phải là cả đời cả kiếp chỉ có một người, sau này vui vầy bên con cháu. Giống như mẫu thân phụ thân ta sao?
Hắn lại nói “Trong phủ này không nuôi người không biết nghe lời.”
Lời này ý là nói ta nên sống biết điều một chút.
“Nếu không nghe lời thì sao?”
“Ồ, vậy ta sẽ biến ngươi thành đầu heo”. Lục Hành Dao cười lạnh, nhưng ánh mắt mang theo sự ác độc, từng bước từng bước tiến về phía ta. Hóa ra… hắn là một ác quỷ đội lốt người.
Ta vốn dĩ yếu đuối, hôm đó bị hắn đe dọa như vậy đến đêm liền sốt cao.
3.
Cả tháng sau bệnh mới dần đỡ hẳn. Suốt đoạn thời gian đó, Lục Hành Dao không bước chân vào viện của ta nửa bước. Quản gia nói với ta hắn bận rộn việc quân, cả ngày chẳng có chút thời gian rảnh nào, đến đêm mới về phòng sách nghỉ ngơi.
Hắn vĩnh viễn không đến càng tốt.
Phủ Tướng quân chán ơi là chán, ta nhớ món bánh tô rồi các loại điểm tâm của mẫu thân vô cùng, cả nhóc tiểu Hoàng cứ chạy cắn cái đuôi mình, hai thùng sách truyện, xích đu ở phủ, cây hải đường ở viện nhà nữa.
Mẫu thân rất thích hải đường, nên phụ thân đã trồng cả một vườn hải đường.
“Tiểu thư, có phải người lại nhớ tới tên đàn ông chó má đó rồi không?”
Thu Đào lo lắng nhìn ta.
Đúng, ta đã từng thích một người, là con trai dòng chính của Trình nội các, Trình Lãng.
Cấp bậc của cha hắn còn lớn hơn cả phụ thân ta một bậc. Hắn ta cũng xem như lớn lên cùng với ta, giỏi nhất là mấy trò trêu chọc đùa cợt ta. Vào sinh nhật năm ta 10 tuổi, hắn mang đến một bông hoa lan, còn kèm theo một bài thơ nói là quà tặng cho ta. Ta thích lắm nên vội vã nhận lấy ghé sát vào ngửi. Thì vừa thối vừa kinh, một đàn con gì màu trắng xuất hiện, nhảy từ bông hoa đó lên mũi ta. Ta bị kinh sợ không nhẹ, lăn ra bệnh một trận nặng. Trình Lãng cũng không thoát tội, bị phụ thân hắn dùng dây thừng đánh cho một trận tưởng sống không nổi nữa. Hắn cũng tự biết mình sai, quỳ trước cổng phủ ta. Cha mẹ ta cũng mềm lòng, khuyên hắn về đi mà hắn cứng rắn không chịu. Trên đời sao lại có kẻ cứng đầu đến như vậy, rõ ràng là còn có nửa cái mạng mà vẫn hành hạ bản thân.
Sinh nhật năm 13 tuổi, hắn tặng ta một miếng ngọc bội. Là một miếng của một đôi. Trình Lãng nói “Đợi đến khi Kiều Kiều lớn hơn, ta mang thật nhiều rương lễ vật đến, đầy đủ lễ nghi rước nàng về làm vợ.”
Nên ta đợi hắn, cứ đợi cứ đợi, từ năm 13 tuổi đến năm 16 tuổi, rồi lại đợi tiếp đến năm 18 tuổi. Nhưng những gì ta đợi được chỉ là một phong thư “Nàng không phải người đẹp ta chờ đợi, sẽ không để lỡ tiền đồ phía trước.”
Chỉ một đêm thôi, Trình Lãng biến mất, chẳng biết là đi đâu.
Bà đồng nói với mẫu thân, nếu còn không gả đi ta sẽ chế_t. Nhưng ta vẫn còn muốn sống mà.
Ta muốn gặp Trình Lãng mà hỏi: “Ngươi muốn một người đẹp như thế nào?”