Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, thanh tao như cúc.
Ngoài ta, trong phủ còn có hai thiếp thất được sủng ái.
Thân là chủ mẫu, việc thường ngày của ta ngoài việc tụng kinh ở từ đường, còn phải điều hòa mâu thuẫn giữa hai thiếp thất.
Nhị di nương – Kiều Nương xuất thân từ kỹ viện, vẻ đẹp trời sinh.
Tam di nương – Ôn Nương là tiểu thư khuê môn, dịu dàng thùy mị.
Mà trượng phu của ta, Hầu gia Văn Xương Cố Cẩn Ngạn, thường xuyên ngủ với Nhị Nương, tâm sự với Tam Nương.
Với ta, lại lạnh nhạt giống như huynh đệ khác giới.
Kiều Nương khinh thường ta, cảm thấy ta là oán phụ không được nam nhân ưu ái.
Cố Cẩn Ngạn chỉ đến phòng nàng hai đêm, đã được nàng khoe khoang trước mặt ta: “Tỷ tỷ, tỷ xem muội này, dạo này có vẻ mập mạp hơn không?”
“Hầu gia luôn nói, hai ba ngày không gặp muội là lòng như lửa đốt, ôi, thương thay cho tỷ, bên cạnh cũng không có nam nhân nào bầu bạn…”
Ta nhàn nhã lật kinh sách: “Ngươi nói đúng.”
“Đêm dài từ từ, thật là gian nan, ta cũng chỉ có thể ném ngân phiếu khắp nơi, đợi nhặt tiền xong thì trời cũng sáng.”
“…”
Nghe vậy, Kiều Nương xuất thân nghèo khó đã không thể kiềm chế được.
Ôn Nương khinh thường Kiều Nương lẳng lơ, cho rằng nàng không ra gì, chỉ là thứ đồ chơi mua vui cho người khác.
Gần đây Cố Cẩn Ngạn nhức đầu, thường xuyên đến phòng nàng vài lần, nàng liền khoe khoang trước mặt ta: “Tỷ tỷ, ta đã nói mà, sắc đẹp tàn phai thì tình yêu cũng phai nhạt, Kiều Nương kia là kỹ nữ nổi tiếng khắp Nam Bắc, còn không bằng nữ tử nhà nghèo như ta được sủng ái!”
Trước chuyện này, ta vẫn xoay tràng hạt trên tay: “Hầu gia năm nay đã lớn tuổi, không còn sức lực, đến phòng ngươi vài lần, cũng chỉ muốn thanh tĩnh.”
“Tam Nương, đừng suy nghĩ nhiều.”
“…”
Ôn Nương mất mặt, quay đầu bỏ đi.
Đêm xuống, Nhị phòng Tam phòng thay nhau chửi rủa đập phá, khiến cho người hầu trong phủ sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Chỉ mình ta thanh tao như hoa cúc, vẫn tiếp tục gõ mõ trong từ đường