Tính sổ

1


Lúc tôi đính hôn với bạn trai, tình cũ của hắn về nước, còn dẫn theo một cặp song sinh.

Ả tình cũ khóc sướt mướt nói với tôi.

“Cô hận tôi thì cứ nhằm vào tôi đây này, nhưng mà tôi và Tần Dư yêu nhau thật lòng. Huống hồ bọn tôi đã có con với nhau rồi, tôi nghĩ cô cũng không muốn làm kẻ thứ ba đâu đúng không?”

Đùa nhau đấy à…

Mượn ưu thế chiều cao, tôi nhìn từ trên cao xuống, đáp lời:

“Thứ nhất, tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình. Thứ hai, lúc tôi và Tần Dư ở bên nhau, hai người đã chia tay rồi, lại nói, giờ cô tới phá đám lễ đính hôn của tôi nè, cô mới là kẻ thứ ba chứ.”

1

Khi nhìn thấy Tần Dư ôm lấy tình cũ và cặp song sinh kia, tôi nở nụ cười.

Bởi vì tình cũ của Tần Dư nhìn tôi, dường như đang nói, cô có gì mà kiêu ngạo, chẳng qua chỉ là một nữ phụ mà thôi.

Tôi cảm thấy ả ta hẳn là tự xem mình là nữ chính trong phim thần tượng cổ đại vì diện mạo của ả ta trông khá bình thường, có vẻ đầu óc cũng không tốt lắm, chứ nếu bình thường lúc này ai lại dùng ánh mắt khiêu khích đó mà nhìn tôi, vì đây là lễ đính hôn của tôi và Tần Dư.

Nhưng tôi biết, buổi lễ đính hôn này bất thành, sau này tôi và Tần Dư sẽ không có hôn lễ nữa.

Tần Dư trịnh trọng nói với tôi: “Tiểu Nhiễm, anh xin lỗi, người anh yêu, vẫn luôn là Dao Dao.”

Sảnh tiệc náo nhiệt hẳn lên.

Dù sao tôi vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, trình độ học vấn cao, năng lực mạnh, điều kiện gia đình tốt, so với tình cũ của Tần Dư quá nhiều cái tốt hơn.

Chỉ có bạn của Tần Dư là dùng ánh mắt khen ngợi nhìn hắn, dường như bị sự thâm tình của hắn thuyết phục. Không chỉ như thế, bọn họ còn dùng ánh mắt cười nhạo người phụ nữ bị ruồng bỏ mà nhìn tôi.

Quả nhiên, vật họp theo loài, người họp theo bầy.

Tôi yêu Tần Dư nhiều năm như vậy, cam tâm tình nguyện hy sinh vì hắn nhưng chỉ cần một cái chớp mắt là có thể cúi đầu trước một người.

Tôi lấy nhẫn kim cương trên ngón áp út, ném lên người Tần Dư, thờ ơ cười nói: “Được, vậy chúng ta tính sổ đi.”

Tần Dư sửng sốt: “Tính sổ gì?”

Nói nhảm cái gì đấy.

“Tôi giúp anh quản lý công ty nhiều năm như vậy, đầu tư cho anh, anh nói xem tính sổ gì?”

Tần Dư dường như không nghĩ đến tôi lại tuyệt tình như vậy, ngay cả nói cũng không thốt nên lời.

Ngược lại tình cũ Sở Dao của hắn, đứng ra khóc lóc thay Tần Dư nói chuyện: “Cô Tống, cô có nhiều tiền như vậy, tiền đầu tư cho Tần Dư đối với cô mà nói căn bản chỉ là chín con trâu mất một cọng lông, cô cần gì phải tính toán rõ ràng như vậy chứ?”

Bạn của Tần Dư cũng ở một bên phụ họa ả ta: “Đúng vậy, Tống Nhiễm, trông cô có giống người thiếu tiền đâu?”

“Không phải thẹn quá hóa giận chứ?”

“Bị vứt bỏ trong lễ đính hôn, quả thật rất mất mặt.”

「……」

Tần Dư xem như có chút lương tâm, đứng ra nói một câu: “Được rồi, mọi người đừng nói nữa.”

“Cô Tống…” Sở Dao nươc mắt đầy mặt: “Nếu cô hận tôi, thì cứ nhằm vào tôi đây này, tôi và Tần Dư thật lòng yêu nhau, huống chi chúng tôi cũng đã có con, tôi nghĩ, cô cũng không muốn làm kẻ thứ ba, phải không?”

Tôi chỉ cười.

Ả ta nghèo nhưng ả ta nói có lý, muốn hắt nước bẩn lên người tôi, đúng là đóa bạch liên to đùng.

Tôi mượn ưu thế về chiều cao, từ trên nhìn xuống: “Thứ nhất, tôi chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình, thứ hai, lúc tôi và Tần Dư ở bên nhau, hai người đã chia tay rồi, còn nữa, bây giờ cô đến phá hỏng lễ đính hôn của tôi, cô mới chính là kẻ thứ ba.”

Sở Dao lập tức tỏ vẻ tủi thân, nước mắt lã chã rơi xuống.

Tần Dư đau lòng, như muốn thở thay cho tình cũ của hắn.

Tôi mở miệng trước khi hắn lên tiếng: “Tần Dư, anh nên hiểu, sự kiên nhẫn của tôi cũng không có nhiều.”

2

Quả nhiên, Tần Dư sợ hãi.

Chúng tôi đến một câu lạc bộ giải trí, tôi là hội viên ở đây, có ghế lô riêng.

À, Sở Dao và cặp song sinh của ả ta cũng đi cùng.

Tôi và Tần Dư ngồi đối diện nhau, Sở Dao thì ở một bên trông con, thỉnh thoảng liếc mắt về phía tôi và Tần Dư.

Tần Dư nói: “Tiểu Nhiễm, nợ em, anh chắc chắn sẽ trả cho em không thiếu một xu, nhưng hiện tại anh không có nhiều tiền như vậy, em có thể…”

“Không có tiền, đưa dự án trong tay anh cho tôi.”

Đã muốn cắt đứt thì nhất định phải cắt đứt hoàn toàn, quyết định của tôi dường như đã làm cho Tần Dư có sự hiểu biết mới đối với tôi, hắn ngơ ngác nhìn tôi.

Sở Dao là kiểu phụ nữ nội trợ, không hiểu chuyện trên thương trường, nhưng nghe được tôi muốn lấy đi dự án của Tần Dư, liền đứng ra nói chuyện.

“Vậy sao được? Tống Nhiễm, những dự án đó đều là Tần Dư…”

Hiện giờ, chỉ cần nghe giọng của Sở Dao là tôi cảm thấy chán ngán.

Ả ta cho rằng mình đứng ra vì lợi ích của Tần Dư sao?

Sai rồi!

Tôi thoải mái, nhưng tôi không rộng lượng, giọng nói của ả ta sẽ nhắc nhở tôi rằng chuyện tình cảm của tôi đã kết thúc trong tay tiểu tam như ả ta.

“Nơi này có chỗ cho cô lên tiếng sao?”

Sở Dao lập tức nghẹn họng, dáng vẻ tủi thân, cứ như bị tôi hãm hại.

Tần Dư đương nhiên cũng không hài lòng lời nói của tôi: “Tiểu Nhiễm, Dao Dao không biết rõ mọi chuyện, em cần gì phải như vậy?”

Hắn lại quay đầu nói với Sở Dao: “Những dự án kia đều là Tiểu Nhiễm tự mình đàm phán, cô ấy muốn mang đi là hợp tình hợp lý.”

Tôi cười, cười Tần Dư quá ngây thơ.

“Dự án tôi đàm phán, tôi đương nhiên phải mang đi, dự án tôi nói, là dự án trên tay anh cơ.”

Tần Dư rất kinh ngạc: “Em nói gì?”

Tôi cười nhạo: “Anh nói anh không có tiền, thì lấy dự án để bồi thường, chút đạo lý này cũng không nghĩ ra sao?”

Sắc mặt Tần Dư rất khó coi, như là đang ẩn nhẫn điều gì đó: “Tiểu Nhiễm, em nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Sau này chúng ta không thể là bạn bè sao?”

Bạn bè?

Một người đàn ông bỏ rơi tôi ngay trong lễ đính hôn, còn muốn làm bạn với tôi, quả thực là trò cười lớn nhất trần đời.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.