Tình Tỷ Muội

Chương 2


6

Sau khi Thúy Liễu đi, Lâm Hi Nguyệt lại để ta ở lại nói chuyện riêng.

Cũng chỉ là những lời lẽ về vị trí di nương như kiếp trước.

Khác biệt là lần này, nàng lại tháo một chiếc vòng tay bằng ngọc bích rất tốt từ trên cổ tay mình xuống, tiện tay đeo vào tay ta.

Vừa vặn che đi vết bớt đó.

“Họa Mi, Thúy Liễu này đúng là người hay ghen tị, miệng lưỡi sắc bén, ngươi đừng để bụng. Ngươi xem, như vậy không phải là tốt rồi sao.”

“Ta nể mặt Triệu đại nhân nên không thể không nể nang nàng ta ba phần nhưng trong lòng ta, vẫn luôn coi ngươi như muội muội ruột thịt vậy.”

Ta giả vờ vui mừng cúi đầu vuốt ve chiếc vòng tay đó, Lâm Hi Nguyệt này nếu không thấy ta và Thúy Liễu hoàn toàn trở mặt thì sẽ không chịu buông tha, không biết còn bày ra bao nhiêu chuyện nữa, ta cứ trốn tránh như thế này, ngược lại sẽ rơi vào thế bị động.

Ta cắn môi ra vẻ căm hận: “Phu nhân là người có lòng Bồ Tát nhưng ta thì không! Triệu đại nhân đưa đến thì sao chứ, dù sao cũng đều là nô tài. Ta lại không ưa cái vẻ khinh cuồng của nàng ta!”

Lâm Hi Nguyệt thở dài nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng.

Vừa từ chỗ Lâm Hi Nguyệt về phòng, ta đã thấy Thúy Liễu mặc một bộ đồ màu xanh lá, đang nhàn nhã dựa vào cửa sổ phòng ta.

Nàng thấy ta, có chút không tự nhiên mím môi: “Này, ngươi không phải là gia sinh tử trong phủ này chứ? Ngươi bị bán vào đây năm bao nhiêu tuổi? Người nha tử bán ngươi họ gì?”

*Gia sinh tử: Người hầu được sinh ra và lớn lên trong phủ.

Những lời này, kiếp trước Thúy Liễu cũng từng hỏi ta nhưng lúc đó nàng vừa mới mở lời, ta đã cho rằng nàng đang chế giễu xuất thân của ta nên đã mắng nàng một trận.

Sau này nghe nói nàng còn lén lút đi dò hỏi.

Ta chớp mắt, trả lời thành thật: “Lúc bị bán đi, ta khoảng năm sáu tuổi, còn quá nhỏ, nhiều chuyện đã không nhớ rõ nữa, càng không nhớ được người nha tử họ gì.”

Thúy Liễu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vừa bi vừa hỉ, cúi đầu một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên lại khôi phục vẻ ngoài cay độc và quyến rũ, đầy ghét bỏ nhìn ta từ trên xuống dưới.

“Xem cái vẻ ngu ngốc của ngươi kìa, Lâm Hi Nguyệt kia chỉ là người có tư sắc trung bình, thế mà ngươi lại ăn mặc diêm dúa như vậy.”

Nói rồi, lại nhìn chiếc vòng tay bằng ngọc bích trên tay ta: “Chậc chậc, ta nói cho ngươi biết, phu nhân của ngươi không phải là người lương thiện gì đâu, thủ đoạn chia rẽ ly gián mượn dao giết người này, ta ở Triệu phủ đã thấy nhiều rồi. Nàng ta là loại người miệng Phật tâm Xà, ngươi đừng vì chút ân huệ nhỏ này mà hồ đồ.”

Những lời vàng ngọc này, kiếp trước Thúy Liễu tuy không nói rõ ràng như vậy nhưng cũng từng bóng gió nhắc nhở ta nhưng ta không để tâm, chỉ cho rằng nàng ghen tị vì ta được Lâm Hi Nguyệt coi trọng.

Ta nắm lấy tay Thúy Liễu, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Tuy không biết vì sao tỷ lại nói những lời này với ta nhưng ta thấy lời tỷ nói rất có lý.”

Nói xong, liền tháo chiếc vòng tay trên tay xuống, ném mạnh xuống đất.

Chiếc vòng tay lập tức vỡ tan thành bốn năm mảnh.

Lúc Thúy Liễu còn đang ngẩn người, ta ghé vào tai nàng thì thầm: “Vì nàng ta nhất quyết muốn chúng ta trở mặt, vậy thì chúng ta cứ thuận theo ý nàng ta, xem nàng ta còn muốn làm gì nữa.”

Ngay sau đó, ta liền cao giọng hét lớn: “Được lắm, đồ tiện nhân, lại đi ghen tị vì phu nhân thưởng đồ cho ta!”

Thúy Liễu phản ứng lại, chống nạnh: “Đánh rắm, bát phụ từ đâu tới mà cũng dám ở trước mặt lão nương giương oai!”

Ta tinh mắt, thấy trong túi thơm Thúy Liễu đeo có vẻ có một sợi dây đã đan được một nửa, đan rất khéo, liền túm lấy đeo vào tay.

Thúy Liễu bất lực, miệng thì chửi bới: “Đồ con hoang, sau này có lão nương ở đây, xem ngươi còn làm càn được đến đâu!”

Nhưng không nhịn được ta vừa mắng vừa đứng bên cạnh nàng loay hoay liền đẩy tay ta ra, giúp ta đan dây đeo tay.

Cãi nhau một trận, một sợi dây đeo tay mới lạ đã thay thế chiếc vòng tay bằng ngọc bích đó, đeo trên cổ tay ta.

Ta thỏa mãn, tiện tay làm rối tóc, định rời đi nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng của ma ma:

“Tướng quân đến rồi!”

7

Lăng Chí Viễn vừa vào cổng đã cau mày nhìn ma ma bên cạnh: “Phu nhân đâu?”

Ma ma cúi đầu, giọng nói tuy nhỏ nhưng rõ ràng: “Hai cô nương Họa Mi và Thúy Liễu cãi nhau, phu nhân tức giận, thân thể không khỏe còn không cho chúng ta báo với tướng quân.”

“Câm miệng, không được nói bậy.” Lâm Hi Nguyệt được nha hoàn đỡ ra, mặt tái nhợt mỉm cười giải thích.

“Họa Mi là người trong viện của mẫu thân, tính tình có hơi kiêu căng. Thúy Liễu cũng là người lợi hại, hai người chỉ cãi nhau vài câu, là ta vô dụng, không khuyên được họ.”

Lăng Chí Viễn nghe vậy, sắc mặt nghiêm lại: “Gọi họ đến gặp ta.”

Nói xong, ôm Lâm Hi Nguyệt vào chính đường.

Kiếp trước, ta và Thúy Liễu đã thực sự cãi nhau một trận, lúc tức giận còn xé tóc giằng co vài cái, tóc tai quần áo đều rối bù như bà điên, tức đến mặt đỏ bừng, dù có đẹp đến mấy cũng chẳng còn phong tình.

Vì vậy, Lăng Chí Viễn chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền ghét bỏ bảo chúng ta cút đi quỳ trên ngói.

Nhưng bây giờ, tình hình đã khác.

Thúy Liễu quỳ thẳng tắp ở đó, ngực nở nang, eo thon, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ như hoa đào.

Ta thì dung mạo thanh tú, Lâm Hi Nguyệt lại chỉ là người tư sắc trung bình, so sánh như vậy, sự kinh ngạc trong mắt Lăng Chí Viễn không giấu được.

Hắn nuốt nước bọt, đồng tử hơi giãn ra.

Tiến lên nâng cằm Thúy Liễu, chậm rãi vuốt ve: “Hôm đó ở tiệc rượu uống hơi nhiều, không nhìn rõ lắm. Hôm nay nhìn kỹ, nha đầu này đúng là không tệ. Thấy ngươi mới đến, lần này sẽ không phạt ngươi.”

“Tối nay ngươi hãy đến hầu hạ để chuộc tội.”

Thúy Liễu mặt không biểu cảm, cúi đầu tạ ơn.

Lăng Chí Viễn ôm lấy Lâm Hi Nguyệt: “Phu nhân cũng đừng so đo với bọn họ, nha đầu chỉ là đồ chơi thôi, cứ coi như mèo chó đánh nhau là được.”

Trong lòng ta cười lạnh, lời nói của Lăng Chí Viễn tuy rằng không coi ta và Thúy Liễu là người nhưng thực tế lại đúng là đang thiên vị ta và Thúy Liễu.

Kiếp trước tuy hắn có tiếng là yêu thương chính thê nhưng khi có được Thúy Liễu xinh đẹp, hắn cũng rất sủng ái, thấy ta và Thúy Liễu vì hắn mà ghen tuông, hắn cũng thấy vui vẻ.

Lâm Hi Nguyệt cười gật đầu nhưng chiếc khăn trong tay lại nắm chặt đến biến dạng, trong mắt lóe lên tia hung dữ.

Ta và Thúy Liễu lui ra khỏi chính đường, đi đến nơi không có người, Thúy Liễu lấy khăn tay, dùng sức lau sạch cằm nơi bị Lăng Chí Viễn chạm vào.

Miệng lẩm bẩm chửi: “Đồ nam nhân bẩn thỉu!”

Ta có chút ngẩn người, hóa ra Thúy Liễu không thích Lăng Chí Viễn, chẳng trách kiếp trước ta cướp người từ tay nàng, biểu hiện của nàng lại kỳ lạ như vậy, không phải tức giận, cũng không phải ghen tuông.

Ta thở dài, kiếp này, ta e rằng lại phải đi vào vết xe đổ, Thúy Liễu tỷ tỷ, tỷ không muốn hầu hạ Lăng Chí Viễn, vậy thì để ta hầu hạ.

Ta quay người trở về phòng trang điểm.

Lại đưa tiền cho gã sai vặt thân cận bên cạnh Lăng Chí Viễn, hỏi rõ thời gian, chờ ở con đường mà hắn nhất định phải đi qua để đến chủ viện.

8

Lăng Chí Viễn vừa xuất hiện, ta liền ôm giỏ hoa, nhẹ nhàng ngã vào người hắn.

Hoàng hôn buông xuống, giữa trời hoa bay, Lăng Chí Viễn đưa tay ôm lấy eo ta, bốn mắt nhìn nhau, thần sắc hắn dịu dàng lại si mê.

Rõ ràng là một võ tướng không thông thạo văn chương nhưng lại thích kiểu phong lưu tao nhã của văn nhân, chiêu này đối với hắn, dùng mãi không chán.

Nhưng không ngờ, ta vừa ngã vào lòng Lăng Chí Viễn, một lực mạnh đã kéo ta ra, ném sang bên đường.

Hóa ra là Thúy Liễu.

Ta vội vàng muốn đứng dậy, Thúy Liễu đè lên người ta, trong lúc giằng co, giọng nàng rất nhỏ nhưng lại truyền rõ ràng vào tai ta: “Đồ ngốc, tranh giành cái gì, Lâm Hi Nguyệt kia tuyệt đối không phải loại tốt lành gì, ai được sủng ái hơn thì ắt sẽ không dung thứ cho người kia, nàng ta là chủ mẫu, chúng ta là nô tỳ, nàng ta có rất nhiều cách để trừng trị chúng ta!”

Mũi ta cay cay, hóa ra kiếp trước nàng tranh sủng với ta là vì tâm tư này, nhìn ta cướp người, nàng đành phải ép mình hầu hạ Lăng Chí Viễn, là để giành cho ta một con đường sống.

Nhưng nàng lại không biết, được sủng hay không, Lâm Hi Nguyệt đều sẽ không tha cho chúng ta.

Ta dùng hết sức đè nàng xuống, áp sát vào tai nàng: “Để ta, ta không tin chúng ta không giành được một con đường sống!”

Thúy Liễu túm lấy cổ áo ta, dùng sức xé: “Đủ rồi, mau buông tay! Nha hoàn thông phòng vốn đã hèn mọn, ngươi còn muốn bị tên nam nhân hôi hám kia cười nhạo sao?”

Ta quay đầu nhìn Lăng Chí Viễn đang vô cùng phấn khích, quả nhiên hắn giống như đang xem một trò hề thú vị, thích thú nhìn ta và Thúy Liễu giằng co lăn lộn.

Trong lòng ta chua xót, buông tay.

Thúy Liễu chỉnh lại vạt áo, cười tươi đỡ lấy cánh tay Lăng Chí Viễn: “Tướng quân đã hứa tối nay sẽ để thiếp hầu hạ, sao có thể trên đường lại đi trêu chọc tiểu yêu tinh khác.”

Lăng Chí Viễn dường như tâm trạng rất tốt, cười ha ha, vỗ mặt Thúy Liễu: “Các ngươi, nữ nhân các ngươi, dù là cao quý hay hèn mọn, đều trông chờ vào ân sủng của nam nhân. Nhìn hai ngươi đánh nhau hăng hái như vậy, lòng ta cũng thấy vui, thưởng!”

Trước khi đi, hắn lại quay đầu nhìn ta đang ngẩn người nằm dưới đất: “Họa Mi, lần sau ngươi đánh thắng, ta cũng thưởng ngươi, ha ha ha!”

Tay ta nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau nhói.

Trong mắt những kẻ bề trên này, chúng ta, những nô tỳ này chẳng khác gì mèo chó.

Vui thì trêu chọc, không vui thì giết chết.

Kiếp trước Thúy Liễu sảy thai, ta bị vu oan tư thông, đều là những thủ đoạn hậu trạch đầy sơ hở nhưng Lăng Chí Viễn không thể vì hai nha hoàn thông phòng đã chán ngấy mà lên tiếng, hắn chỉ muốn duy trì tình cảm ân ái hòa thuận với Lâm Hi Nguyệt mà thôi.

Nha hoàn thông phòng, chết rồi thì sẽ có người mới.

Nhưng dường như họ quên mất, mèo chó bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.