Tình Tỷ Muội

Chương 4


15

Ma ma đến trói ta, Thúy Liễu nắm chặt lấy ta không chịu buông tay, ma ma sợ làm nàng bị thương nên không dám kéo mạnh.

Lăng Chí Viễn ở bên cạnh khuyên: “Thúy Liễu, ngươi làm gì vậy, sau này ngươi muốn bao nhiêu người hầu hạ cũng được, đứa bé trong bụng ngươi rất quý giá, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, mau buông tay đi.”

Thúy Liễu đột nhiên rút trâm cài trên đầu, chiếc trâm cài sắc nhọn đâm thẳng vào cổ, máu đỏ tươi liên tục chảy ra.

“Tướng quân, lão phu nhân, Hoạ Mi chết, ta cũng không muốn sống nữa.”

Lăng Chí Viễn kinh ngạc, trao đổi ánh mắt với Diệp thị, rồi gật đầu.

Trong phòng ngủ lộng lẫy, ta lấy vải bông lau sạch máu trên cổ Thúy Liễu.

Mũi cay cay, nước mắt chảy dài.

“Tỷ làm vậy để làm gì, ngày thường chúng ta cãi nhau dữ dội, lúc này đột nhiên lại tình tỷ muội sâu đậm, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ.”

“Ta chết rồi, tỷ mới có thể giành được một con đường vinh hoa phú quý!”

Thúy Liễu lắc đầu: “Ta từ nhỏ đã bị bán, thân như bèo bọt trôi vào phủ tướng quân không phải do ta lựa chọn, vốn định qua ngày nào hay ngày nấy, không ngờ lại gặp được muội ở đây. Ta làm tất cả những điều này đều là vì để muội có thể sống tốt. Muội chết rồi, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa.”

Ta hỏi ra câu hỏi thắc mắc đã lâu trong lòng: “Thúy Liễu, tại sao tỷ lại đối xử tốt với ta như vậy?”

Thúy Liễu không nói, chỉ nắm lấy tay ta, vén tay áo ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve vết bớt đỏ tươi dưới sợi dây đeo tay.

Ta khoảng năm sáu tuổi thì bị bọn buôn người bắt cóc, nhốt chung với một nhóm trẻ em lớn nhỏ trong một căn nhà tồi tàn.

Còn Thúy Liễu chín tuổi khi đó cũng ở trong số đó.

Nàng ấy bị sốt cao, nằm một mình ở góc nhà, cả người nóng như lửa, miệng liên tục gọi nước.

Người buôn người mỗi ngày chỉ đưa cho chúng ta một vò nước, phải dựa vào bản lĩnh để giành giật.

Ta còn nhỏ, liều mạng lắm cũng chỉ giành được một ngụm nước. Bản thân cũng khát muốn chết nhưng vẫn cố nhịn không nuốt xuống, chỉ ngậm trong miệng, đút cho người tiểu tỷ tỷ đang ốm.

Thỉnh thoảng lại học theo dáng vẻ của mẫu thân, sờ trán nàng.

Vết bớt đỏ tươi trên cổ tay, thỉnh thoảng lại lướt qua trước mắt Thúy Liễu đang nửa mơ nửa tỉnh.

Sau đó Thúy Liễu càng ngày càng bệnh nặng, ta canh lúc người ta mang nước đến, cắn người đó một cái, bị đánh một trận, mới cầu xin được họ xem cho Thúy Liễu một lần.

Vì Thúy Liễu sinh ra xinh đẹp nên được bọn buôn người thưởng cho một thang thuốc, nàng ấy cũng cứng cáp nên khỏe lại.

Từ đó nàng ấy vẫn luôn đưa ta theo bên mình để bảo vệ.

Cho đến khi chúng ta bị bán riêng ra.

Lúc đó ta còn quá nhỏ, không nhớ gì, chi tiết về dung mạo cũng không nhớ rõ, dựa vào lời kể của Thúy Liễu, mới nhớ lại được những đoạn mơ hồ.

Nhưng lúc đó Thúy Liễu lại nhớ, sau khi đến phủ tướng quân, dựa vào ngũ quan mơ hồ và vết bớt trên cổ tay đã nhận ra ta.

Nghĩ đến việc ở dưới tay Lâm Hi Nguyệt, bảo vệ ta chu toàn.

Ta nhào vào lòng Thúy Liễu, khóc không thành tiếng.

Thời thơ ấu bảo vệ nhau, vị tỷ tỷ ngốc này lại nhớ cả đời. Nhìn ra được Lâm Hi Nguyệt miệng nam mô bụng bồ dao găm nên vẫn luôn dùng cách của nàng để bảo vệ ta, hy vọng Lâm Hi Nguyệt có thể nhắm vào nàng, buông tha cho ta.

Kiếp trước thậm chí còn đỡ một kiếm thay ta mà mất mạng.

Thúy Liễu tỷ tỷ ngốc của ta.

16

Ta và Thúy Liễu đến viện tử lạnh lẽo đổ nát, thăm Lâm Hi Nguyệt đang bị giam giữ ở đó.

Nàng ta toàn thân rách rưới, trên người bốc mùi hôi thối, nằm thoi thóp trên mặt đất, đã sớm không còn dáng vẻ cao quý như xưa.

Diệp thị đã cắt đứt đồ ăn của nàng ta, mỗi ngày chỉ cho một bát nước, định để nàng ta chết đói ở đây.

“Các ngươi, đồ tiện nhân, nô tỳ hèn mọn!”

Ta lấy từ trong túi ra một miếng điểm tâm thơm phức, lắc lư trước mắt Lâm Hi Nguyệt.

Lâm Hi Nguyệt lập tức quên mất việc chửi bới, mắt nhìn chằm chằm vào miếng điểm tâm, gò má gầy gò liên tục cử động.

Ta đưa miếng điểm tâm cho Thúy Liễu ăn trước mặt nàng ta.

“Thúy Liễu di nương ăn nhiều vào, bây giờ ngươi đã có thai, một người ăn hai người bổ.”

Mắt Lâm Hi Nguyệt đột nhiên mở to, giọng nói cũng thay đổi: “Di nương? Có thai?”

Ta gật đầu: “Thúy Liễu mang thai đứa con duy nhất của tướng quân, đã được nâng lên làm di nương rồi.”

“Hơn nữa quên không nói với ngươi, chúng ta vừa gặp đã thân, từ ngày nàng vào phủ, chúng ta đã là tỷ muội tốt rồi.”

Mắt Lâm Hi Nguyệt đỏ ngầu, ngực không ngừng phập phồng: “Tiện tỳ, ngươi dám lừa ta!”

“Không ngờ phải không, ngươi vậy mà lại bại dưới tay nô tỳ mà ngươi vẫn luôn coi thường. Phu nhân, ngươi cứ ở đây chờ chết đi.”

Ta đỡ Thúy Liễu, quay người định đi, Lâm Hi Nguyệt cười điên cuồng: “Ha ha ha, hai ả ngu ngốc, các ngươi tưởng sinh con ra là có thể trở thành nữ chủ nhân của phủ tướng quân sao? Ngày sinh của đứa bé, chính là ngày chết của các ngươi!”

Thúy Liễu đi đến cửa, ra lệnh cho ma ma trông coi: “Nhìn nàng ta còn sức lực như vậy, nước cũng không cần cho nữa.”

Hai ngày sau, phu nhân phủ tướng quân Lâm thị đột tử.

Một tấm chiếu rách, ném vào bãi tha ma.

Khi tin tức truyền đến, Thúy Liễu đang thêu một đôi giày đầu hổ.

“Tự chuốc lấy.”

Rồi lại thở dài một hơi: “Chỉ là, nàng ta nói không phải không có lý. Chúng ta dính líu quá sâu vào chuyện đó, hôm đó đồng ý giữ muội lại cũng chỉ là kế hoãn binh của bọn họ mà thôi.”

“Đứa bé sinh ra, bọn họ e là sẽ không giữ mạng cho chúng ta. Đúng rồi, thư muội để lại cho ta viết gì, cũng không cho ta xem.”

Ta cười cười, bóc một quả nho nhét vào miệng nàng: “Tất nhiên là đối sách.”

Trong kinh thành đột nhiên lưu truyền một lời đồn ẩn ý.

Đại tướng quân Lăng Chí Viễn bị thê tử của mình hạ thuốc, dâm dục quá độ, thế mà lại không thể làm chuyện ấy được.

Xung quanh Lăng Chí Viễn, khắp nơi đều có những ánh mắt đánh giá và nụ cười đầy ẩn ý.

Văn quan cố ý mời hắn đến thanh lâu giải sầu, chuyên đẩy những ả kỹ nữ lẳng lơ nhất, quyến rũ nhất vào lòng hắn, nhìn hắn tránh như rắn rết rồi cười ha hả.

Cô nương được chỉ thị, cố ý sờ vào hạ thể hắn, Lăng Chí Viễn tức giận xấu hổ, đá một cước khiến cô nương đó nôn ra máu, hành vi này càng làm tin đồn trở nên xác thực.

Võ tướng thì trực tiếp hơn, từ xa đã cất giọng sang sảng gọi hắn: “Lão Lăng, nghe nói ngươi không được rồi à? Thành thái giám rồi sao? Mau theo ta đi chơi bời cho thỏa thích, đánh vào mặt lũ lắm mồm kia!”

Lăng Chí Viễn chỉ còn cách bỏ chạy thục mạng.

Trên phố kinh thành, trẻ con và ăn mày đều hát đồng dao: Đại tướng quân, thái giám giả. Nam nhân đích thực lại là nữ giả nam.

Thúy Liễu chống cái bụng hơi nhô ra, bôi thuốc lên khóe miệng bị phồng rộp cho hắn.

“Tướng quân, trong phủ người đông miệng tạp, chắc chắn là có đứa khốn nạn nào đó đã để lộ tin tức.”

“Hay là ngài xem có thể rời kinh một thời gian không, khỏi phải ngày ngày lên triều nghe những lời bàn tán nhảm nhí đó. Đợi đến khi bọn họ quên chuyện này rồi, đứa con của chúng ta vừa chào đời, tin đồn sẽ tự sụp đổ.”

Lăng Chí Viễn miệng thì nói nữ nhân thì biết cái gì nhưng trong lòng lại động.

Vài ngày sau, giặc cướp ở Vĩnh Châu nổi loạn, đại tướng quân Lăng Chí Viễn tự mình xin đi dẹp loạn.

Nhìn bóng Lăng Chí Viễn cưỡi ngựa đi xa, ta cười khẽ.

Kiếp trước sau khi ta chết, hồn phách không tan, phiêu bạt khắp nơi.

Trận bạo loạn ở Vĩnh Châu này vì chủ tướng khinh địch, dẫn đến rơi vào vòng vây của địch, từ tướng đến binh không một ai sống sót.

Kiếp trước Lăng Chí Viễn không đi, kiếp này, hắn nhất định phải đi.

Dù sao thì phần thưởng hắn ban cho Thúy Liễu, đều đã bị ta thưởng cho những đứa trẻ ăn mày hát đồng dao rồi.

17

Một tháng sau.

Tin dữ truyền đến, Lăng Chí Viễn tử trận ở Vĩnh Châu, chết trong loạn quân, thi thể phải ghép lại mới được nguyên vẹn.

Diệp thị nhìn quan tài được chuyển về, đau buồn quá độ, ngã quỵ xuống, ba ngày sau cũng theo nhi tử mà đi.

Ta nhét chiếc khăn tay thấm gừng vào tay Thúy Liễu, lại tự cầm một cái, quỳ trước hai cỗ quan tài khóc than.

Nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc.

Kiếp trước vào thời điểm này, Lâm Hi Nguyệt đã có thai, Diệp thị vì vui mừng nên uống thêm vài chén rượu, lại bị gió thổi, nhiễm phong hàn, bệnh không dậy nổi.

Rồi đột nhiên qua đời.

Thời gian thì trùng khớp nhưng cách chết thì không trùng khớp.

Xem ra là do sự kiện cụ thể đã thay đổi.

Hoàng cung phái thái giám đến truyền thánh chỉ, phủ tướng quân to như vậy, thế mà chỉ có một mình Thúy Liễu bụng mang dạ chửa ra tiếp chỉ.

Hoàng đế cảm niệm Lăng Chí Viễn vì nước quên mình, phủ tướng quân liên tiếp mất ba người, quả thực không dễ dàng. Cho nên đặc biệt truyền chỉ phong Thúy Liễu làm cáo mệnh phu nhân, nếu trong bụng là nữ nhi thì thưởng một nghìn lượng vàng, nếu trong bụng là nhi tử thì có thể ban cho tước vị, bảo đảm cho hương hỏa Lăng gia không dứt.

Ta và Thúy Liễu khóc lóc tạ ơn.

Là vui mừng.

Sau khi xong tang sự, chúng ta chuyển vào chính viện của phủ tướng quân, trên dưới đều gọi Thúy Liễu một tiếng phu nhân.

Thúy Liễu nắm tay ta, nhận ta làm muội muội, trên dưới tướng quân phủ đều phải gọi ta là tiểu thư.

Tháng hai cỏ xanh chim oanh hót, một đêm nọ Thúy Liễu chuyển dạ.

Nàng ở bên trong kêu thảm thiết, ta quỳ ngoài cửa, cầu xin khắp chư thiên thần phật.

Tội lỗi của Thúy Liễu, là thay ta chịu.

Không biết qua bao lâu, một tiếng khóc vang dội xé tan màn đêm.

Là một nhi tử khỏe mạnh.

Thúy Liễu có chút chê bai không muốn bế: “Thế mà lại là một xú nam nhân.”

Ta cười bế đứa bé, áp vào mặt nàng.

Ngày tháng tốt đẹp của ba chúng ta không phải đã bắt đầu rồi sao.

Quyền thế giàu sang, bình an thuận lợi, lại còn có một nhi tử đáng yêu.

Trong tòa nhà sâu hun hút chạm trổ tinh xảo này, từ nay hoạ mi dựa thúy liễu.

(Hết)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.