21
Tôi không nghĩ tới lời của Chu Thế Quân lại ứng nghiệm nhanh như vậy.
Chuyện Thẩm Ngạn Đông muốn dẫn tôi đi thăm cha mẹ, vốn chỉ có tôi và người thân thiết của hắn biết.
Nhưng không biết bị ai để lộ ra ngoài.
Tôi và hắn vừa dập đầu trước mộ xong, liền nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng.
Cha mẹ Thẩm Ngạn Đông đều xuất thân từ thư hương thế gia, tính tình bình thản khiêm tốn.
Nghĩ đến cha mẹ cũng không muốn nhìn thấy con trai độc nhất của mình, sau này đi lên con đường hoàn toàn bất đồng với bọn họ.
Bởi vậy mỗi lần Thẩm Ngạn Đông trở về, đều đi lại nhẹ nhàng, cũng không phô trương.
Nhưng cũng chính bởi vậy, lúc này đây hắn rõ ràng rơi vào tình thế xấu.
Tôi mặc áo khoác của hắn trốn sau bia mộ cao lớn.
Từ lúc ban đầu hoảng sợ thét đến chói tai, đến cuối cùng tôi bình tĩnh đến đờ đẫn.
Mấy thuộc hạ của Thẩm Ngạn Đông đều đã chết.
Mà hắn cũng bị người bức đến trước mộ bia cha mẹ, không còn đường lui.
Máu tươi thấm đẫm áo đen của hắn, hắn dựa vào bia mộ của cha mẹ, dĩ nhiên không cách nào đứng dậy.
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, cởi áo khoác ra, đắp lên người hắn.
“Thẩm Ngạn Đông.”
Đó là lần đầu tiên tôi gọi tên hắn.
Mặt hắn đầy vết máu, có chút gian nan mở mắt: “Cảnh Vị Ương.”
Tôi giơ tay lên, muốn lau đi máu trên mặt anh ấy.
Hắn lại dùng hết toàn lực nắm lấy tay tôi: “Sợ sao?”
Tôi lắc đầu.
Thẩm Ngạn Đông nhắm mắt lại, một lát sau, dường như hắn có chút sức lực.
Đẩy tôi ra một chút.
Tháo nhẫn xuống.
Tôi không hiểu, tầm mắt Thẩm Ngạn Đông dừng trên ngón áp út của tôi: “Ương Ương, tháo nhẫn ra.”
Thanh âm hắn khàn khàn, nói xong câu này liền kịch liệt ho khan phun ra mấy ngụm bọt máu.
“Thẩm Ngạn Đông……”
Tôi nhào tới muốn giúp hắn lau máu, Thẩm Ngạn Đông lại một lần nữa đẩy tôi ra.
“Ương Ương.”
Đúng lúc này, tôi nghe được giọng nói của Chu Thế Quân.
Trong nghĩa trang tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua ngọn cây.
Thẩm Ngạn Đông không ngừng nôn ra máu, gần như hôn mê.
Tôi có chút cứng ngắc xoay người, quay đầu lại.
Chu Thế Quân từ trên trực thăng xuống, tháo kính râm đưa cho người bên cạnh.
Hắn cao cao tại thượng, tự phụ vô cùng.
Nhìn tôi, đáy mắt ý cười đều mang theo chí tại nhất định phải có được.
“Ương Ương, tôi tới đón em về nhà.”
Hắn đến bên tôi, đưa tay ra với tôi.
Tay hắn sạch sẽ như vậy, một giọt máu cũng không có.
Thoạt nhìn hắn vô cùng đắc ý, không giống Thẩm Ngạn Đông lúc này, chật vật không chịu nổi, người đầy vết máu.
Nhưng tôi đã không đưa tay ra.
Thậm chí tôi còn lùi lại một bước.
Chu Thế Quân nhíu mày: “Ương Ương, nghe lời, lại đây.”
Giọng điệu của hắn vẫn ôn hòa như trước, không có nửa điểm thiếu kiên nhẫn.
Nhưng tôi lắc đầu.
Tôi tựa vào bên người Thẩm Ngạn Đông, nhẹ nhàng dán mặt lên cánh tay nhuốm máu của hắn.
22
Sắc mặt Chu Thế Quân trong nháy mắt âm trầm vô cùng: “Ương Ương, Thẩm Ngạn Đông sống không quá hôm nay.”
Tôi cười cười, giơ tay lên, cho hắn xem nhẫn cưới trên ngón áp út của tôi, lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn Thẩm Ngạn Đông.
“Chu tiên sinh anh xem, tôi là người đã kết hôn rồi.”
“Cảnh Vị Ương!”
Chu Thế Quân tiến lên một bước nắm lấy cổ tay tôi: “Em đừng ngu ngốc như vậy, Thẩm Ngạn Đông sẽ chết.”
“Vậy tôi sẽ chết cùng anh ấy.”
“Đáng sao?”
“Em ở bên cạnh hắn mới bao lâu? Cảnh Vị Ương, mới mấy tháng mà em đã vì hắn muốn chết muốn sống phải không?”
“Đúng vậy, chúng tôi là vợ chồng, còn sống thì tôi là con dâu Thẩm gia, chết, tôi cũng là quỷ Thẩm gia.”
Tôi cười đến nước mắt đều tuôn ra: “Chu tiên sinh, anh không biết, Thẩm Ngạn Đông lòng dạ anh ấy hẹp hòi thích ghen tuông, tôi phải làm vậy để anh ấy yên tâm.”
“Cảnh Vị Ương, tôi thấy em thật sự điên rồi…”
“Chu tiên sinh, là anh không hiểu.”
Bởi vì từ nhỏ tôi không có nhà, là cô nhi, cho nên hắn sẽ không hiểu người như chúng tôi khát vọng nhất là có thể sống yên ổn.
Bởi vì từng bị lừa gạt lợi dụng, cho nên khi có một người giữ lời hứa từng câu từng chữ với bạn, bạn sẽ xúc động đến mức nào.
Tôi và Thẩm Ngạn Đông quả thật chỉ ở chung có mấy tháng.
Nhưng hắn cho tôi nhà, cho tôi một thân phận duy nhất, quang minh chính đại.
Tôi không cần phải thức dậy từ cơn ác mộng nữa.
Cũng không cần phải lo lắng nữa, người yêu của tôi sẽ không gửi tôi đi như một món hàng.
Đối với một người như tôi, không có gì làm tôi cảm động hơn được yên ổn.
23
“Ương Ương, tôi chỉ tưởng em bị hắn ta lừa gạt.”
Rất nhanh Chu Thế Quân khôi phục thần sắc lại như thường: “Không sao, tôi có thời gian, kiên nhẫn làm em thay đổi ý nghĩ ngu ngốc này.”
Hắn phất tay, ý muốn bảo vệ tiến lên đưa tôi đi.
Tôi ôm chặt cánh tay Thẩm Ngạn Đông, không chịu buông tay.
Nhưng lịch sử hình như lại tái diễn.
Đêm Chu Thế Quân đưa tôi đi, tôi cầm ống tay áo của hắn cầu xin.
Hắn bẻ từng ngón tay tôi ra.
Lạnh lùng tuyệt tình đến mức làm cho lòng người rung sợ.
Bây giờ tôi không muốn trở lại bên cạnh hắn, tôi muốn chết cùng chồng mình.
Hắn lại để cho người ta tách từng ngón tay của tôi ra, mạnh bạo đưa tôi về bên cạnh.
Lúc nào cũng vậy.
Trong mắt hắn, tôi thậm chí còn không tính là một người.
Nhưng tôi cho dù đem hết toàn lực cũng không thoát ra được.
Cho dù đến cuối cùng, tôi gào khóc gào thét đến cổ họng khàn khàn, người cũng ngất đi.
Nhưng vẫn bị Chu Thế Quân cưỡng ép mang lên trực thăng.
Lúc tôi tỉnh lại, Chu Thế Quân rất bình thản nói với tôi mấy câu.
“Ương Ương, em cần gì phải bướng bỉnh như vậy.”
“Thật ra cho dù Thẩm Ngạn Đông không chết, hai người cũng không có khả năng.”
“Biết vì sao tôi biết hành tung của hắn nhanh như vậy, ra tay nhanh như vậy không?”
“Là em lập công lớn đó Ương Ương.”
Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt tôi, ngón tay dừng ở trên vết sẹo dưới bụng của tôi, khẽ vuốt ve.
“Lúc trước làm phẫu thuật cho em, nơi này cấy vào máy theo dõi mini.”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Hắn tỏ vẻ đắc ý, thỏa mãn, cao cao tại thượng như không thể với tới.
Nhưng ở trong mắt tôi, ngay cả súc sinh cũng không bằng.
“Cho nên, Ương Ương, Thẩm Ngạn Đông chết trong tay em.”
“Em làm sao có thể cùng hắn kẻ sống người chết đây chứ?”
24
Thẩm Ngạn Đông bị vệ sĩ của Chu Thế Quân ném xuống biển sâu.
Nghe nói đã chôn thân trong bụng cá, xương cốt không còn.
Sau khi hắn chết, quần long vô thủ, bang phái loạn thành một đoàn.
Rất nhanh có người mới thượng vị, hoàn toàn thay thế hắn.
Có lẽ qua không lâu nữa, cái tên Thẩm Ngạn Đông này sẽ bị người ta hoàn toàn quên lãng.
Chu Thế Quân đưa tôi trở về, nửa giam lỏng.
Tôi muốn sống chết với hắn.
Nhưng tôi đang mang thai.
Cục cưng vừa mới hai tháng, tôi và Thẩm Ngạn Đông đều không biết.
Sau khi Chu Thế Quân biết được, việc đầu tiên làm là ép tôi phá bỏ cái thai.
Nhưng tôi đã ăn cắp một cái kéo từ nhà bếp để kề vào cổ mình.
Có lẽ là hắn có chút hiểu rõ tính tình của tôi.
Biết không có con, nhất định tôi sẽ sống không nổi.
Khi đứa bé tròn bốn tháng, đêm khuya Chu Thế Quân uống say không còn biết gì trở về, cố ý muốn vào phòng của tôi.
Bị tôi đâm vào cánh tay bằng cái kéo đó.
“Cảnh Vị Ương.”
Hắn che cánh tay đang chảy máu, không chớp mắt nhìn tôi: “Em thật sự yêu Thẩm Ngạn Đông, có phải không?”
Tôi không trả lời hắn, chỉ cầm cây kéo kia ngồi trên thảm, ôm chặt bụng dưới của mình.
“Tôi đối với em không đủ tốt sao Cảnh Vị Ương?”
“Ngay cả nghiệt chủng của Thẩm Ngạn Đông tôi cũng dễ dàng tha thứ!”
“Anh không xứng nhắc tới tên của anh ấy.”
“Chu Thế Quân, súc sinh như anh, không xứng đứng cùng chỗ với anh ấy.”
“Tốt, rất tốt.”
Chu Thế Quân giận quá hóa cười: “Cảnh Vị Ương, em cho rằng hiện giờ em như vậy, không có tôi che chở, em và đứa nhỏ có thể sống sót à?”
“Thẩm Ngạn Đông khi còn sống gây thù chuốc oán với biết bao nhiêu người, phần lớn là người muốn hắn chết.”
“Nếu như không phải có tôi, em đã sớm bị lăng nhục tra tấn đến chết rồi!”
“Anh cho rằng tôi muốn sống sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Chu Thế Quân, nếu lúc trước ở nghĩa trang, anh để tôi và Thẩm Ngạn Đông chết cùng một chỗ, có lẽ tôi sẽ không hận anh như vậy.”
“Em thật sự điên rồi, hắn cho em uống thuốc mê hồn gì vậy Cảnh Vị Ương!”
“Bởi vì tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ không tặng tôi cho người khác, cho dù anh ấy có nghèo túng, đi đến đường cùng, người đàn ông như anh ấy, cũng sẽ không biến phụ nữ của mình trở thành đồ vật ném ngoài, để cho mình được sống sót.”
Sắc mặt Chu Thế Quân xanh mét: “Làm sao em biết hắn sẽ không, chưa tới một bước kia, làm sao em biết hắn sẽ không làm vậy!?”
“Tôi biết, Thẩm Ngạn Đông là người đàn ông tuyệt vời, là chồng của Cảnh Vị Ương tôi, tôi biết anh ấy sẽ không đối với tôi như vậy, anh ấy có chết cũng sẽ không làm tổn thương tôi!”
Tôi nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc khóc lên.
Dường như tôi đột nhiên hiểu ra, ngày đó ở nghĩa trang, lúc hắn sắp chết, vì sao lại kêu tôi tháo nhẫn ra.
Hắn là đang tìm cho tôi một con đường sống.
Hắn là muốn, Chu Thế Quân có thể không để ý chuyện tôi và anh ấy trong quá khứ, đối xử với tôi tốt như trước.
Con đường tương lai của tôi, có thể bởi vậy mà đi tốt hơn một chút, có thể ít chịu khó khăn một chút.
Hắn đến lúc chết vẫn còn lo lắng tôi sẽ bị khinh dễ.
Nhưng tôi thật sự không biết, vì sao Thẩm Ngạn Đông lại đối tốt với tôi như vậy.