Tình yêu không bao giờ phản bội

Chương 1 + 2


01

Trước tám tuổi, tôi là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.

Có cha mẹ yêu thương chiều chuộng, lại có trúc mã nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng sau tám tuổi, tôi lại từ trên mây rơi xuống địa ngục.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi bố mẹ đưa tôi đến một cô nhi viện nào đó tham gia hoạt động.

Hôm đó, ngoài bố mẹ tôi, còn có trúc mã Tạ Thầm cùng tham gia hoạt động.

Từ nhỏ chúng tôi đã hình bóng không rời, nơi nào có tôi chắc chắn sẽ có anh ấy.

Chúng tôi cùng nhau phát quà cho các em nhỏ trong cô nhi viện.

Nhưng có một bé gái đã lọt vào mắt tôi.

Bé ấy rất lạc lõng, chỉ đứng xa xa nhìn.

Một vẻ không tranh không giành, chẳng hứng thú với bất cứ điều gì, có phần chững chạc hơn các bạn cùng trang lứa.

Tôi tưởng bé nhút nhát, bèn bế một phần quà định đi tặng bé.

Tạ Thầm mặc một bộ vest nhỏ, nghiêm mặt kéo tôi lại: “Bảo Bảo, đừng chạy lung tung, cẩn thận bị bọn buôn người bắt cóc đấy.”

Tôi bĩu môi tức giận: “Tạ Thầm thối, anh mới bị bắt cóc, em đâu phải trẻ con ba tuổi.”

“Gọi anh.” Tạ Thầm đưa tay véo má tôi: “Không gọi thì không cho đi đâu.”

Tôi không tình nguyện gọi một tiếng, Tạ Thầm lại không hài lòng lắc đầu: “Không đúng, gọi lại.”

Tôi ấm ức nhìn về phía mẹ ở đằng xa, ánh mắt đầy cầu cứu và tố cáo Tạ Thầm.

Mẹ cười khẽ xua tay: “Bảo Bảo, mẹ cũng không quản được anh Thầm Thầm của con đâu.”

Tôi thở dài, đành phải mềm giọng, lay lay tay Tạ Thầm: “Anh ơi, em không chạy lung tung đâu, anh cho em đi đi mà.”

Khóe miệng Tạ Thầm cong lên: “Anh đi cùng em.”

Tôi vội vàng từ chối: “Không cần đâu, anh ở đây giúp em phát quà đi.”

Nói xong liền chạy mất.

Tôi đến trước mặt bé gái, đưa quà cho bé: “Chào em, chị tên là Diệp Hoan Nhan, em có thể gọi chị là Nhan Nhan, đây là quà chị tặng em.”

Bé cụp mắt nhìn thoáng qua món đồ trong tay tôi, nhận lấy, rồi lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn u ám đột nhiên nở một nụ cười.

02

“Em tên là Tang Ninh, chúng ta có thể làm bạn không?”

Nụ cười của bé khiến tôi có chút không thoải mái nhưng tôi vẫn lịch sự nói được.

Bàn tay lạnh ngắt của bé nắm lấy tay tôi, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

“Nhan Nhan, cảm ơn chị đã tặng quà cho em, em có thể mời chị đi xem em nuôi một chú chó nhỏ không?”

“Nó rất đáng yêu, còn biết đếm nữa…”

Chỉ một câu nói này đã khơi dậy sự hứng thú của tôi.

Ánh mắt tôi sáng lên, quay sang nhìn bé: “Thật không?”

Thấy bé gật đầu, tôi đầy mong đợi: “Chị muốn xem.”

Tôi nhìn về phía Tạ Thầm, định gọi anh ấy đi cùng nhưng thấy anh ấy đang bận giúp tôi phát quà.

Hơn nữa Tạ Thầm sạch sẽ, vốn không thích chó mèo.

Vì vậy tôi liền từ bỏ ý định rủ anh ấy đi cùng.

Chớp mắt, tôi và Tang Ninh đã đến một căn phòng nhỏ ọp ẹp.

Đẩy cửa ra, trong phòng bốc lên một mùi hôi thối, một chú chó nhỏ màu trắng đang ốm yếu nằm bò dưới đất.

Mà các ngón chân của nó đều bê bết máu, giống như bị người ta nhổ móng chân một cách thô bạo.

“Đáng yêu không?”

Giọng nói âm u vang lên từ phía sau.

Tang Ninh đã đổi biểu cảm, lúc này tôi mới cảm thấy nguy hiểm, muốn chạy nhưng toàn thân không thể cử động, cũng không phát ra được tiếng.

Trong ánh mắt kinh hoàng của tôi, Tang Ninh nhặt một viên gạch đập vào chân chú chó nhỏ.

Chú chó nhỏ phát ra tiếng rên đau đớn.

Cô ta xách chú chó nhỏ đang chảy m.á.u đến trước mặt tôi:

“Thương nó sao? Vậy thì cũng thương xót tôi đi.”

“Cô xem cô sinh ra đã có tất cả, thật không công bằng, tại sao những thứ này không thể là của tôi?”

Ngay sau đó, cô ta bóp cổ tôi, hướng về một nơi nào đó trong hư không mà đe dọa: “Không đổi sao? Vậy thì tôi sẽ g i ế t c h ế t cô ta.”

Bàn tay nhuốm m.á.u ẩm ướt siết chặt cổ tôi, nỗi đau ngạt thở ập đến.

Ngay sau đó, Tang Ninh cười.

Quần áo trên người cô ta và tôi đã đổi chỗ, giống như phép thuật của phù thủy có hiệu lực, cô ta mặc một chiếc váy công chúa, sạch sẽ và xinh đẹp.

Còn tôi thì mặc một bộ quần áo cũ, cổ đầy m.á.u trông vô cùng dữ tợn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.