Quản lý có chút ngỡ ngàng:
“Chuyện này tôi cũng không biết, chưa từng nghe thấy cậu ấy nhắc tới.”
Chu Từ Thâm đặt tài liệu xuống, đưa cho người quản lý một dãy số:
“Gọi qua hỏi một chút.”
………………………………
11 giờ tối.
Nguyễn Tinh Vãn tắm xong đang nằm trên giường, đang định nghe chút nhạc rồi đi ngủ, thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Đầu bên kia điện thoại nói:
“Xin hỏi! có phải cô Nguyễn Tinh Vãn không?”
“Đúng vậy, xin hỏi, anh là ai vậy?”
“Tôi là quản lý của Hoàng Hôn. Cô Nguyễn, Nguyễn Thầm có phải em trai cô không?”
Nghe đến hai chữ “Hoàng Hôn”, Nguyễn Tinh Vãn đau đầu một chút, ngay sau đó lại nghe đến tên Nguyễn Thầm, mới giật mình nói:
“Đúng vậy, nó xảy ra chuyện gì sao?”
Người quản lý rất lịch sự nói:
“Nguyễn Thầm là nhân viên parttime của chúng tôi ở đây, nhưng cậu ấy vừa đánh một khách hàng khi đang làm việc. Có lẽ cần cô Nguyễn qua đây một chuyến.”
Nguyễn Tinh Vãn vừa vén chăn lên vừa nói:
“Tôi sẽ lập tức qua ngay!”
“Cô Nguyễn, đừng quá sốt ruột, cứ từ từ đến là được.”
“………………..”
Sau khi tắt điện thoại, Nguyễn Tinh Vãn vội vàng thay quần áo, vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, Bùi Sam Sam liền hỏi:
“Tinh Tinh, đã muộn như thế này rồi, cậu còn định đi đâu?”
Nguyễn Tinh Vãn vội vàng nói:
“Tiểu Thầm nó đánh người rồi, mình cần phải qua đó một chuyến.”
“Ôi trời.”
Bùi Sam Sam trong nháy mắt tỉnh lại.
“Cậu chờ một chút, mình thay quần áo rồi lái xe đưa cậu qua đó.”
Sau hai mươi phút, xe dừng ở cổng Hoàng Hôn.
Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam lần lượt đi vào bên trong, khi đến phòng VIP ở tầng hai, người quản lý đứng ngoài cửa nói:
“Một mình cô Nguyễn đi vào trong là được.”
Bùi Sam Sam không yên tâm, vừa định mở miệng Nguyễn Tinh Vãn liền nói:
“Sam Sam, cậu đợi mình ở đây nhé.”
Nói xong, lại nhìn về phía quản lí vẫn luôn mỉm cười từ đầu đến cuối, cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, liền nhỏ giọng nói thêm:
“Nếu như mười phút nữa mình vẫn chưa ra thì hãy gọi cảnh sát.”
Quản lý đẩy cửa phòng ra: “Cô Nguyễn, mời vào.”
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn đi vào, cửa phòng riêng được đóng lại.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn cánh cửa khép kín, vô thức nắm chặt điện thoại, từng bước một đi vào trong.
Đi chưa được vài bước, cô liền nhìn thấy người đang dựa vào ghế sofa, người đàn ông mắt đang nhắm lại.
Nguyễn Tinh Vãn: “………………………..”
Cô dừng bước, đứng tại chỗ:
“Chu tổng.”
Người đàn ông không nhúc nhíc, tựa như đang ngủ.
Nguyễn Tinh Vãn đợi khoảng ba mươi giây mới nói:
“Nếu Chu tổng không có chuyện gì, tôi đi trước……………………..…”
“Nguyễn Tinh Vãn.”
Chu Từ Thâm chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh nhìn về phía cô:
“Trước đó là ba em, sau đó là em trai em, hay là em cứ trực tiếp nói các người muốn gì đi.”
“Tôi không biết……………………………..”
“Nếu bây giờ em thẳng thắn, có lẽ tôi có thể cân nhắc việc thỏa mãn mong muốn rẻ tiền của các người, nhưng nếu em vẫn chưa hài lòng, mà tiếp tục chơi đùa như thế này, đừng trách tôi không nể mặt lưu tình.”
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Vừa rồi cô nhìn thấy Chu Từ Thâm, cộng thêm cả thái độ kỳ lạ trước đó của người quản lý, còn cho rằng Chu Từ Thâm cố ý lừa cô đến đây.
Nhưng nghe lời của anh nói, rõ ràng không phải như vậy.
Dưới ánh sáng bóng đèn yếu ớt, Nguyễn Tinh Vãn mơ hồ nhìn thấy khóe miệng Chu Từ Thâm hình như bị rách, có một vết màu đỏ.
Cô im lặng một lúc mới nói:
“Tiểu Thầm đến gặp anh à?”