Vì vậy ba ngày sau, người từ văn phòng trợ lý của tập đoàn Chu thị đã đến tạp chí Thành Quang, phân phát và tặng quà riêng từng người.
Lâm Tư đã không phản ứng rất lâu khi nhận được món quà, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Chu Từ Thâm đột nhiên trở nên hòa nhã dễ gần như vậy?
Một số nhiếp ảnh gia nhận được quà cũng mơ hồ, chẳng lẽ đây là chiếc bánh huyền thoại từ trên trời rơi xuống đây sao?
Chỉ có Nguyễn Tinh Vãn, nhà thiết kế kí hợp đồng duy nhất của trang sức Thành Quang, trông cực kỳ bình tĩnh khi nhìn món quà mà đã phải trải qua bao khó khăn gian khổ mới gửi được tới cho cô.
Trong phòng trà bên cạnh, có một số nhân viên đang thảo luận sôi nổi.
“Tôi đã nói rồi mà! Tôi đã nói rồi mà! Chu thị gần đây vô cùng xem trọng tạp chí của chúng ta, chắc chắn là để mở đường cho Thư Tư Vi! Chu tổng vì để có được nụ cười của người đẹp thật sự không ai bằng.”
“Chẳng trách gần đây tôi nghe nói chủ biên Lâm có ý định tìm người phát ngôn cho bộ truyện ‘Mối tình đầu’. Với chỗ dựa vững chắc như Chu thị, chẳng trách Thư Tư Vi lại có thể vượt qua được rất nhiều người mẫu giỏi hơn cô ấy để bước đi trong chương trình này.”
“Nhưng tôi nghe nói vợ của Chu tổng khá xinh đẹp, cô ấy không hề thua kém Thư Tư Vi một chút nào, anh ấy không cần phải vậy chứ………..…”
“Chuyện này cô không hiểu rồi? Phụ nữ ở nhà dù xinh đẹp đến mấy, làm sao có thể so sánh được với vẻ nũng nịu của các cô gái bên ngoài? Đừng nhìn vẻ ngoài chất phác của Thư Tư Vi, cô ta thực sự có thể làm hài lòng đàn ông.”
“Còn có một tin nóng, Chu tổng đã li hôn với vợ rồi, Thư Tư Vi nói không chừng sẽ thành công ngồi lên vị trí bà Chu đấy.”
“Trời ạ, khó trách cô ta có nhiều tài nguyên như vậy. Cô ta chuẩn bị gả vào một gia đình giàu có. Nhưng liệu một gia đình có gia thế như Chu gia có thể chấp nhận cô ta không?”
“Đây có là gì? Gần đây tôi nghe nói vợ cũ của Chu tổng còn từng bị bán cho Hoàng Hôn cơ, cô ấy có thể gả vào Chu gia, tại sao Thư Tư Vi lại không thể.”
Khi Bùi Sam Sam bước tới, tình cờ nghe được câu cuối cùng, ngay tức khắc nổi cáu nói:
“Trong giờ làm việc mà mấy người ở đây nói nhảm cái gì vậy! Nếu không muốn làm việc nữa thì cứ trực tiếp nộp đơn xin nghỉ việc đi!”
Mấy người này cũng là lần đầu tiên thấy cô nổi cáu kịch liệt như vậy, tất cả đều ra vẻ ngượng ngùng, rối rít giải tán quay trở về chỗ làm việc của mình.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Bùi Sam Sam bước tới trước mặt cô rồi nói:
“Tinh Tinh, bọn họ đều là nói bừa, cậu đừng để trong lòng.”
Cô thu hồi mạch suy nghĩ, cười nhẹ nói:
“Không sao, cậu cũng nhận được quà rồi à?”
Là một nhiếp ảnh gia có chút danh tiếng, Bùi Sam Sam đương nhiên nhận được món quà độc đáo này.
Sau khi bực mình mắng nhiếc đôi nam nữ chó má kia thêm mười phút, cô mới hạ hỏa, hỏi:
“Tuần sau buổi diễn sẽ bắt đầu, cậu chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Khá tốt, mọi chuyện đều thuận lợi.”
Sau khi rời khỏi trang sức Thành Quang, cô đã đến bệnh viện.
Hôm nay là ngày khám thai.
Bác sĩ cho biết bé con trong bụng cô đang phát triển rất tốt, từ một hạt đậu tương đã lớn như một hạt đậu Hà Lan.
Sau khi làm kiểm tra xong, cô vừa bước ra ngoài không bao lâu, sau lưng cô vang lên một giọng đàn ông:
“Tinh Vãn?”
Nguyễn Tinh Vãn thân hình cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.
Quý Hoài Kiến sải bước chân dài đi về phía cô, nắm lấy cổ tay cô:
“Thật sự là em… Tinh Vãn, anh thật sự rất muốn nói chuyện cùng với em, cho anh chút thời gian, được không?”
Nguyễn Tinh Vãn rút tay ra, hồi lâu mới thốt ra được một chữ:
“Được.”
Trong quán cà phê ngoài bệnh viện, Nguyễn Tinh Vãn và Quý Hoài Kiến ngồi đối diện nhau, hồi lâu không nói chuyện.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Quý Hoài Kiến mím môi nói:
“Tinh Vãn, ba năm trước……………………….”