TÌNH YÊU QUAY LẠI

Chương 01


“Ương Ương không cố ý, em tha thứ cho cô ấy lần này đi.”

 

Tôi nghe câu nói quen thuộc này, tức đến bật cười.

 

“Ương Ương không có ý đó, em tha thứ cho cô ấy lần này đi.”

 

“Ương Ương từ nhỏ đã không có cha, em nhường cô ấy một chút đi.”

 

“Ương Ương không kiên cường như em, em chịu ấm ức một chút đi.”

 

 

1

Tôi nhìn khắp xung quanh, đây là sảnh yến tiệc lớn nhất trong khách sạn Gaia. Trong đây đều là nhân vật nổi tiếng của các giới trong xã hội. Lúc này, bọn họ mặc lễ phục đoan chính đang đứng bên lẳng lặng hóng chuyện.

 

Tôi giữ im lặng, ở trong mắt người xung quanh là ấp ủ trước khi mưa gió tới. Sẽ nhanh chóng biểu diễn một vở kịch hay.

 

“Cô ấy cũng nói xin lỗi rồi, em còn muốn như thế nào nữa.” Lục Sâm đang cảnh cáo tôi nên có chừng có mực.

 

Người của hai nhà đều là nhân vật có mặt mũi ở Giang Thành. Anh ta không muốn làm lớn chuyện, cho nên để tôi chịu ấm ức.

 

Dù hôm nay là lễ đính hôn của tôi.

 

Tôi cúi đầu nhìn lễ phục dạ hội của mình một chút. Đây là thiết kế thủ công do nhà thiết kế Khiết Tây Gia mới nổi ở Ý thiết kế, trên thế giới chỉ có một chiếc này, giá trị đại khái khoảng một trăm vạn đôla trở lên.

 

Tôi cầm chai rượu vang trên mâm mà người phục vụ bên cạnh đang bê, đi đến trước mặt Hứa Ương Ương. Tôi thẳng tay đổ từ trên đầu cô ta xuống.

 

“A ——” Hứa Ương Ương lui về phía sau theo bản năng, ngã xuống trên mặt đất.

 

Lục Sâm túm tay của tôi, hung dữ bóp chặt: “Ninh Úc, em đừng quá đáng.”

 

“Quá đáng sao?”

 

“Không phải chỉ là một chiếc váy à, cùng lắm thì anh bồi thường cho em.”

 

“Một trăm vạn đôla.”

 

“Tôi sẽ kêu trợ lý gọi cho anh.”

 

Tôi lạnh lùng rút tay khỏi tay Lục Sâm, tiện tay rút khăn giấy lau sạch sẽ: “A, anh là gì của cô ta? Sao lại muốn bồi thường một trăm vạn đôla giúp cô ta.”

 

Hứa Ương Ương mở to đôi mắt, lã chã chực khóc nói: “Cô Ninh đừng hiểu lầm. Chúng tôi chỉ là bạn mà thôi.”

 

Hứa Ương Ương là con gái của bảo mẫu nhà Lục Sâm, cũng là em gái tốt mà anh ta đặt trong lòng.

 

“Cô Ương Ương sẽ trả một trăm vạn đôla giúp bạn bè sao?”

 

“Tôi…”

 

“Tiểu Ninh đừng tức giận, còn không mau dẫn Ương Ương xuống dưới. Ở đây ra thể thống gì.”

 

Tôi nhìn qua, quả nhiên cha Lục Sâm đứng dậy. Ông ta mặc u phục đi giày da, bụng phệ, mái tóc được chải chỉnh tề ra phía sau, giống tất cả kẻ trên cao ở độ tuổi này.

 

Tôi trả lời rất lễ phép: “Không cần đâu bác, cháu sẽ giải quyết triệt để vấn đề này. Hoàn toàn…”

 

Trong lòng Lục Sâm xuất hiện cảm giác bất an: “Em muốn làm gì?”

 

Tôi nhanh chóng cho anh ta đáp án, thản nhiên đi lên sân khấu, nói với các vị khách quý phía dưới: “Cảm ơn mọi người đã tới tham gia lễ đính hôn của tôi. Mọi người vừa rồi cũng thấy đó, nhân vật nam chính của tôi hiển nhiên đã quên nhân vật nữ chính của anh ta là ai. Hiện giờ anh ta đã trở thành kỵ sĩ của một nữ sinh khác. Lễ đính hôn của tôi biến thành sân khấu anh hùng cứu mỹ nhân của anh ta. Mà bây giờ, nữ phụ độc ác đã tỉnh ngộ muốn rời sân, tác thành cho kỵ sĩ và cô bé lọ lem. Ninh Úc tôi tuyên bố, tôi muốn giải trừ quan hệ hôn ước với anh ta. Cuối cùng, chúc mọi người ăn ngon miệng, chơi vui vẻ.”

 

Vừa đi xuống sân khấu, một người đàn ông vọt tới trước mặt tôi như một cơn gió, tát cho tôi một cái thật mạnh.

 

“Mày điên rồi sao? Còn không mau nói xin lỗi với mọi người đi.”

 

Tôi xoay người nhìn lại, thì ra là cha tôi. Tôi sờ lên mặt mình, đã sưng phồng lên rồi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.