( Nam nữ 9 đã thổ lộ tình cảm nên đổi xưng hô nhà)
15
Tôi bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, giọng ba tôi nổi trận lôi đình vang lên:
“Lâm Trăn Nhiên, mày cái đồ nghịch nữ này…”
Tôi mặt không cảm xúc cúp điện thoại.
Ngay sau đó, cuộc gọi thứ hai được gọi đến.
Là Bạch Hân Dao gọi tới.
Nếu bà ta không gọi đến, tôi cũng sẽ không nhớ được hôm nay là sinh nhật của ba tôi.
Bà ta hao tổn tâm cơ, sắp xếp trận Hồng Môn Yến ngày hôm này.
Nếu như tôi không đến, vở kịch này làm sao có thể diễn được nữa đây?
Phó Nghiên Kinh đi làm từ sáng sớm.
Tôi thông báo cho anh ấy một tiếng.
Tôi nhanh chóng rời giường, hẹn với studio trang điểm.
Tôi trang điểm xong liền chạy đến bữa tiệc. Bạch Hân Dao mang theo Lâm Trân Trân đi khắp nơi nói chuyện với người khác, khách và chủ nhà đều rất vui vẻ.
Lâm Trân Trân phát hiện ra tôi đầu tiên:
“Chị ơi, ba đã đợi chị lâu lắm rồi đó.”
Giọng nói và của cô ta cũng thật khoa trương, như thể cô ta đã đợi tôi từ lâu.
Những người xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Cùng với những tiếng thì thầm vang lên, ba tôi cách đó không xa đang đi tới.
Ông ấy chỉ vào mặt tôi, với vẻ mặt không vui, giọng điệu chế nhạo:
“Trân Trân không nói cho tôi, tôi còn không biết mình còn đứa con gái là cô đâu.”
Bạch Hân Dao nhanh chóng nhập vai người ngốc.
“Lão Lâm, ông đang nói cái gì vậy? Trăn Trăn ở công ty thực sự rất bận rộn, không thường xuyên về nhà là chuyện bình thường.”
“Đúng vậy, ba ơi, chị con mỗi ngày đều vất vả như vậy. Không giống như con, con chỉ có thể làm sâu gạo ở nhà thôi.”
Ba tôi ngay lập tức đưa ra quyết định:
“Nếu công việc của con quá bận, ba quyết định để Trân Trân vào công ty với vai trò giám đốc tiếp thị.”
Hai mắt của Lâm Trân Trân sáng lên, bên trong tràn đầy niềm vui cùng sự cảm kích:
“Cảm ơn ba! Con sẽ cố gắng hết sức để được như chị gái.”
Ông ấy vốn đã được Bạch Hân Dao dỗ dành đến lâng lâng.
Cô con gái nhỏ ngoan ngoãn nhìn ông ấy với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Cảnh tượng này làm cho lòng hư vinh của ông ấy mở rộng vô hạn.
Tôi nhếch khóe môi lên một cách mỉa mai.
Khi tôi mới vào công ty, được phân công vào nhóm kinh doanh với tư cách là trưởng nhóm.
Thời gian đầu, tôi luân chuyển ở nhiều bộ phận cốt lõi khác nhau của công ty, làm việc chăm chỉ để giành được một số đơn đặt hàng lớn, từng bước đảm bảo được vị trí tổng giám đốc.
Trong mắt ông ấy, tôi không có lòng trung thành với gia đình này, đối với người đứng đầu gia đình là ông ấy lại không có một chút tôn trọng, cống hiến cho công ty lại là nghĩa vụ của tôi.
Tôi không xem nhẹ sự tham lam trong mắt họ khi những kế hoạch xấu xa của họ thành công.
Tôi chỉ lo ba tôi ngu ngốc như vậy, dưới sự lãnh đạo của ông ấy, công ty sẽ khó thăng tiến lên một tầm cao mới.
Một khi đã như vậy, bây giờ đã đến lúc ông ấy phải thoái vị nhường ngôi, giao quyền thừa kế cho tôi.
Đến nỗi bản thân ông ấy nghĩ cái gì!
Ai thèm quan tâm!
16
“Chị ơi, Triệu thiếu gia tới rồi.”
Lâm Trân Trân đột nhiên kéo tôi lại, đôi mắt cô ta lóe lên sự phấn khích.
Cô ta đang rất mong chờ được nhìn thấy một biểu cảm khác trên khuôn mặt tôi:
“Lần trước gặp mặt, Triệu thiếu gia nói rất thích chị, đáng tiếc chị đi về quá sớm, chưa kịp tìm hiểu rõ về chị hơn.”
Triệu thiếu gia từ xa nâng ly về phía tôi, nở nụ cười nhất định phải có được.
Tôi không để ý thản nhiên cười.
“Nếu cô cảm thấy hắn tốt, sao cô không đi xem mắt với hắn đi?
“Như cô mong muốn, đối tượng xem mắt này tôi nhường cho cô.”
“Tôi thấy cô với hắn rất xứng đôi vừa lứa.”
Đều mang một bụng âm mưu xấu xa giống như nhau.
Mặt Lâm Trân Trân xanh mét vì tức giận.
Bộ dáng lớp mặt nạ giả dối của cô ta bị xé xuống thật sự rất xấu.
Cô ta muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bị Bạch Hân Dao kéo đi xã giao.
Bữa tiệc hôm nay trên danh nghĩa là để mừng sinh nhật của ba tôi, nhưng thực chất là tiệc chọn con rể của Bạch Hân Dao.
Bạch Hân Dao hy vọng tìm được ứng cử viên con rể phù hợp cho Lâm Trân Trân tại bữa tiệc quy tụ nhiều người nổi tiếng này.
Nếu như Lâm Trân Trân gả cao, cuộc hôn nhân này sẽ là lợi thế tốt nhất để họ tranh giành quyền thừa kế.
So với việc âm thầm khiêu khích tôi, Bạch Hân Dao càng hiểu được bên nào lợi bên nào hại.
Tôi tìm một góc, vừa định trốn vào đó nghỉ ngơi.
Trước cửa truyền đến một trận xôn xao.
Tôi đảo mắt nhìn về phía cửa, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của người vừa tới.
Thông qua đám đông, nhắm trúng mục tiêu không nghiêng không lệch.
Phó Nghiên Kinh mỉm cười với tôi, cùng trợ lý đi qua đám đông, đi đến trước mặt tôi.
Góc nhỏ vốn không dễ thấy ngay lập tức trở thành tâm điểm của đám đông.
Ở trung tâm của bữa tiệc, Bạch Hân Dao và Lâm Trân Trân đang trò chuyện với những người khác nhìn thấy cảnh này, đồng tử của họ đột nhiên co lại.
Bạch Hân Dao biết, cơ hội đã đến.
Người đàn ông đẹp trai trước mặt lại là người trẻ cầm quyền trẻ tuổi của tập đoàn tài chính Phó thị. Lâm gia mà bà ta dành hết tâm huyết nữa đời người mới leo lên được, ở trước mặt Phó thị bất quá chỉ là một công ty con mà thôi.
Điều quan trọng nhất là, hắn luôn ru rú trong nhà, rất hiếm khi tham gia tiệc tùng.
Việc hắn tham gia yến hội lần này, chứng tỏ Lâm gia nhất định có đồ vật mà hắn cảm thấy hứng thú.
Mặc kệ hiện tại hắn cảm thấy hứng thú với cô con gái nào của nhà họ Lâm, đến cuối cùng đều sẽ biến thành đồ vật của Trân Trân.
Người mẹ c.h.ế.t sớm kia của Lâm Trăn Nhiên không thể đấu được với bà, Lâm Trăn nhiên cũng vậy.
Trên mặt bà ta lộ ra nụ cười rạng rỡ, kéo tay Lâm Trân Trân, tiến lên bắt chuyện với Phó Nghiên Kinh:
“Phó tổng, cậu có thể tới thực là vinh hạnh của Lâm gia chúng tôi.
“Đây là cô con gái nhỏ Trân Trân nhà tôi, nó đã hâm mộ cậu từ lâu rồi, không biết Phó tổng có thể nhảy với nó một khúc được không?”
Phó Nghiên Kinh ánh mắt hò hững, giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng:
“Không rảnh.”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía tôi, làm động tác mời.
“Không biết Lâm đại tiểu thư có muốn nhảy với tôi một bài không?”
Tôi vừa định đồng ý với anh ấy.
Lâm Trân Trân đột ngột ngắt lời tôi.
Cô ta chỉ vào cổ tôi, buồn bã nói:
“Đây là cái gì?
“Chị, đừng tiếp tục chọc giận ba nữa. Đêm đó chị không về ngủ, ba bị chị chọc giận phải vào viện.
“Còn nữa, lần trước bạn của em nhìn thấy chị một mình ở bệnh viện…
“Mặc dù chị… Nhưng chị cũng nên yêu quý thân thể của mình chứ.”
Lời nói của cô ta rất có nhịp điệu, giống như cái gì cũng đã nói, lại giống như cái gì cũng chưa nói.
Các vị khách ngay lập tức nghị luận sôi nổi.
Ba tôi đứng ở một bên, cả mặt tái mét.
Ông ấy được vị Triệu thiếu gia kia dỗ tới đây:
“Mặc kệ Trăn Nhiên là bộ dáng gì, anh đều thích.”
Triệu thiếu gia lập tức lớn tiếng hứa hẹn với ba tôi, để ba tôi yên tâm giao tôi cho hắn, thừa nhận hắn là con rể tương lai trước mặt mọi người.
Mấy người kẻ xướng người hoạ, đẩy vở kịch đã được thỏa thuận đẩy lên đến cao trào.
Nhìn mấy người đó diễn kịch.
Tôi phát hiện mấy vết dâu tây giấu dưới cằm.
Vị trí rất khó thấy, người tạo mẫu vừa đảm nhận việc trang điểm cho tôi cũng không để ý.
Tôi thầm mắng anh ấy, người đàn ông này thực sự là chó.
Khi nước bẩn được hắt lên người tôi, tôi biết đã đến lúc.
Tôi không hề có ý ẩn hôn, chưa kể Phó Nghiên Kinh còn muốn công khai hơn cả tôi.
Mối quan hệ của chúng tôi chưa bao giờ là bí mật.
Tôi và Phó Nghiên Kinh đan mười ngón tay vào nhau, công khai tuyên bố trước mặt mọi người:
“Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là chồng tôi.”
Tay Phó Nghiên Kinh cứng đờ, sửng sốt trong giây lát.
Nghĩ tới lời hứa tối qua, tôi mỉm cười tát Phó Nghiên Kinh một cái:
“Tối hôm qua bảo anh nhẹ nhàng một chút, anh lại không nghe, cứ như một con ch.ó vậy.”
Phó Nghiên Kinh chẳng những không tức giận, ngược lại trên mặt còn tràn đầy ý cười:
“Ừm, vợ ơi, tất cả là lỗi của anh.
“Anh nghĩ chuyện giữa vợ chồng chúng ta, không cần giải thích với người ngoài.”
Lâm Trân Trân, người vừa mới chảy ra vài giọt nước mắt, ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt Bạch Hân Dao trở nên cực kỳ khó coi.
“Cô Lâm Trăn Nhiên là vợ hợp pháp của tôi, tôi không muốn nghe người khác phỉ báng cùng chửi bới cô ấy, lần này chỉ là cảnh cáo, tôi hi vọng sẽ không có lần sau.”
Trợ lý của Phó Nghiên Kinh kịp thời nói tiếp:
“Chúng tôi hy vọng bạn ngài sẽ phối hợp công việc của chúng tôi. Nếu có lần sau, bộ phận pháp lý của Phó thị sẽ toàn lực bảo vệ quyền lợi của cô Lâm Trăn Nhiên.”
Nói xong, Phó Nghiên Kinh ôm tôi nói với ba tôi:
“Chú Lâm, chú yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Trăn Trăn cả đời.
“Trăn Trăn ở chỗ chú cũng không tốt, con không bao dung rộng rãi như người khác, chỉ có thể gọi chú là chú Lâm.
“Về việc trước đây chú tìm con nói chuyện hợp tác…”
Đôi mắt băng giá của anh đảo qua mẹ con Bạch Hân Dao.
Tôi bình tĩnh nói tiếp:
“Quản tốt những người cần được quản. Ba lớn tuổi rồi, đã đến lúc giao gánh nặng cho những người trẻ tuổi.”
Ông ấy dường như không ngờ rằng tôi sẽ tuyệt tình đến như vậy.
Ngay cả người yêu tôi, cũng không muốn gọi ông ấy một tiếng ba.
Người đàn ông lấy danh nghĩa là ba ruột chèn ép tôi cả đời, tấm lưng đột nhiên sụp đổ.
Tôi kéo tay Phó Nghiên Kinh bước ra khỏi phòng tiệc:
“Phó Nghiên Kinh, hôm nay chúng ta mặc đồ đôi nè.”
17
Sau ngày hôm đó, ba tôi, à không, chú Lâm rất mau được đưa vào bệnh viện.
Lúc trẻ ông ấy quá buông thả, tuổi càng lớn, cơ thể bộc lộ nhiều bệnh hiểm nghèo.
Bạch Hân Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, khuyến khích Lâm Trân Trân đoạt quyền thừa kế với tôi.
Tôi yêu cầu nhân viên bảo an đưa giám đốc tiếp thị tiền nhiệm ra ngoài.
Để người đưa bằng chứng cho thấy Lâm Trân Trân không phải là con ruột của ông ấy để trên giường bệnh.
Ông ấy nhìn một cái, bị tức giận đến mức lên cơn đau tim, hoàn toàn làm vào hôn mê.
Tôi không tháo ống thở oxy của ông ấy ra, nhưng tôi sẽ không bao giờ để người đàn ông bỏ rơi vợ và con gái này được hạnh phúc những năm cuối đời.
Các cổ đông của công ty thấy đại thế của ông ấy đã mất, họ đều quay lại với tôi.
Tôi tiếp quản toàn bộ công ty, cầm quyền với tốc độ cực nhanh.
Tôi đang ngồi trong văn phòng của mình trên tầng 66, dưới chân là trung tâm thành phố và phía xa là Cảng Victoria nhộn nhịp.
Tôi chợt nhớ đến những gì Bạch Hân Dao đã nói với tôi khi bà ta vừa vào cửa.
“Cảm ơn mẹ cô đã chăm sóc cây đào ra hoa kết quả, để tôi lúc này có thể hái được quả đào.”
Có muốn bò lên trên có rất nhiều loại, Bạch Hân Dao đã xác định được con đường tắt là lấy đi thành quả của người khác.
Đây là con đường bà ta đã đi và đã thành công, bà ta muốn con gái mình đi lại con đường đó.
Nhưng trong khi cây đào đang cố gắng ra trái, rễ của nó cũng đang loay hoay ra sức cắm rễ vào bùn đất.
Những bộ rễ này sẽ lại hút chất dinh dưỡng và tạo ra quả mới.
Tôi đã làm được.
Công ty có một nửa công sức của mẹ tôi, tôi hy vọng ở trong tay mình, làm cho nó ngày càng phát triển.
18
Vì đẩy sự hợp tác giữa hai nhà, tôi bận rộn đến tối tăm mặt mày.
Phó Nghiên Kinh lại tan làm đúng giờ, mang cho tôi món bánh tart Bồ Đào Nha lâu đời.
Ở một lần tăng ca đến khuya, anh ôm tôi từ phía sau, mái tóc mềm mại của anh cọ vào một bên cổ tôi.
Nghĩ đến những nhân viên tinh anh của anh ấy đang nói sinh ý có bao nhiêu là khó làm.
Tôi cùng cấp dưới của tôi đã tăng ca thêm vài ngày.
Cuối cùng tôi cũng không thể kiềm chế được, đá anh ấy ra khỏi giường.
Nhưng mà anh ấy đã nói một câu rất hay:
“Tình yêu chưa bao giờ là món quà của những người ở địa vị cao, mà là nhịp sống của những người cùng chung tần số”.
19
Kỷ niệm 1 năm ngày cưới, Phó Nghiên Kinh nói rằng anh ấy sẽ đích thân thiết kế một chiếc nhẫn kim cương mới cho tôi.
Anh đưa tôi đến phòng làm việc của một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng.
Nhà thiết kế là một người phụ nữ nước ngoài trung niên thanh lịch và trí thức.
Bà ấy đưa cho tôi một chồng bản thảo.
Tôi lật tới tờ bản thảo cuối cùng.
Tôi rút tờ bản thảo đó ra.
Ở góc dưới bên phải ký tên F.
Thành phẩm của nó đang tỏa sáng rực rỡ trên ngón áp út của tôi.
Một câu được thêm vào phần mô tả tác phẩm:
[Tình yêu đã lên kế hoạch từ lâu.】
Vài ngày sau, khi Phó Nghiên Kinh cho tôi xem bản phác thảo thiết kế mới, tôi đã thêm một câu mới bên cạnh:
[Là tình yêu đến từ cả hai phía. 】
HOÀN