Tô An

1


1

 

Khi Thiệu Viêm tìm thấy ta, ta đang ẩn náu trong một ngôi miếu hoang ở làng Vân Lăng.

 

Nóng nực từ ngọn lửa bốc lên trời, những đốm lửa đỏ rực như những con rồng khổng lồ bao trùm cả ngôi làng.

 

Ta kéo vạt áo, cảm giác nghẹn ngào khó thở.

 

Bên ngoài, tiếng kêu khóc loạn lạc vang lên, dân làng đầy nỗi sợ hãi.

 

Chỉ có quân cấm vệ do Thiệu Viêm dẫn đầu, mặc giáp đen, đứng yên bất động.

 

Hắn cưỡi ngựa đứng trước hàng quân, áo choàng đen phất phơ trong gió.

 

Dường như đã hết kiên nhẫn, hắn ra lệnh cho người thêm củi vào lửa, rồi khẽ nói: “Tô An, ngươi còn không chịu ra sao?”

 

Tô An, hắn đang gọi tên ta.

 

Hắn dùng lửa đốt làng, mục đích là ép ta phải ra đầu hàng.

 

Ngọn lửa ngày càng lớn, đến mức hô hấp trở nên ngột ngạt.

 

Không nghe thấy ta đáp lại, bên ngoài lại vang lên giọng hắn: “Tiêu Tô An, công chúa Trường Ninh, ngươi muốn nhìn thấy dân làng này c.h.ế.t vì ngươi sao?”

 

Ta ho khan vài tiếng, thở dốc, cơn giận dữ khiến ta nghiến chặt răng.

 

Nhìn xem, ngay cả lúc này, hắn cũng không quên để ta đối mặt với lựa chọn khó khăn, cứu người khác hay cứu chính mình.

 

Điều đáng hận hơn là, ta lại luôn mắc vào cái bẫy đó của hắn.

 

Ai bảo ta họ Tiêu, là công chúa của hoàng tộc Tiêu gia?

 

Cũng giống như ngày thành mất nước, hắn vì đổi lấy hoàng tỷ của ta mà không do dự lấy mạng dân chúng Ứng Đô làm cọc, dâng ta ra đầu hàng.

 

Dâng nộp không chút do dự, đến mức khiến ta không kịp trở tay.

 

Nghĩ lại, ta chỉ biết cười khổ, tự cảm thấy mình như trò cười.

 

Thiệu Viêm là hộ vệ mà ta nhặt về.

 

Hắn đã liều mạng bảo vệ ta mười năm.

 

Nhưng ta không thể ngờ, thân phận thật sự của hắn lại là con cờ của địch quốc, là mật thám của hoàng tỷ ta.

 

2.

 

Ta c.h.ế.t rồi.

 

Nhưng dường như không thành công.

 

Bởi khi mở mắt ra, thị nữ Lục Y đã mất từ lâu đang kéo áo ta, cẩn thận hỏi: “Công chúa, sao người không đi tiếp nữa?”

 

Ta như quay về ngày gặp Thiệu Viêm.

 

Ta nhớ rất rõ, lúc đó ta vừa tròn mười sáu tuổi, vẫn là vị công chúa “câm” trong miệng mọi người. Lần đầu tiên ta theo hoàng tỷ Tiêu Thư Sầm đi du ngoạn, nhưng nàng lại cố tình bỏ rơi ta ở bãi tha ma dưới chân núi.

 

Trời bãi tha ma âm u, khắp nơi đều là mùi hôi thối và phân hủy khó chịu.

 

Ta và Lục Y vừa khóc vừa động viên nhau, từng bước một đi đến mép bãi tha ma.

 

Và tại nơi đó, ta nhặt được Thiệu Viêm.

 

3.

 

Nhìn cây đại hoè cách vài bước chân, ta một lần nữa ngăn Lục Y lại.

 

Nàng ngạc nhiên hỏi: “Công chúa, có chuyện gì sao?”

 

Ta không trả lời.

 

Vì ta không thể nói cho nàng biết, chỉ cần đi vài bước nữa, vòng qua bụi cây thấp, sẽ nhìn thấy Thiệu Viêm đang toàn thân đầy máu, trọng thương và bất tỉnh.

 

Kiếp trước, hắn bị thương nặng, trốn chạy đến đây, cuối cùng kiệt sức ngã xuống dưới gốc đại hoè này.

 

Đó là nơi ta và Lục Y phải đi qua.

 

Vì vậy, khi ta run rẩy vòng qua hắn, nhưng hắn bất ngờ duỗi tay nắm lấy mắt cá chân ta, ta sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, giãy giụa và khóc lóc rất lâu.

 

Do ta vùng vẫy quá mạnh, tay ta vô tình đập trúng vết thương của hắn, khiến hắn đau đớn rên rỉ.

 

Hắn phải gắng gượng ngồi dậy, dùng chút sức lực còn lại che miệng ta lại, đe dọa: “Đừng kêu nữa!”

 

Lập tức ta hạ tay xuống, ngoan ngoãn gật đầu, giống như gà con mổ thóc.

 

Nhưng thực ra giọng hắn rất yếu, không có chút uy h.i.ế.p nào.

 

Ta dừng lại vì nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

 

Dù khuôn mặt đó bị che phủ bởi máu, nhưng vẻ đẹp tiềm ẩn không thể giấu đi.

 

Ta im lặng, sau khi chắc chắn hắn không phải ma quỷ, ta giơ tay nghiêm túc ra hiệu với hắn—

 

“Ngươi tên gì?”

 

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

 

“Có hôn phối chưa?”

 

“Có muốn làm nam sủng của ta không?”

 

Phải, ta thừa nhận, ta không phải một công chúa chính trực.

 

Nhưng Thiệu Viêm không trả lời câu hỏi của ta.

 

Hắn chỉ im lặng một lát, sau đó bất ngờ hỏi: “Ngươi… là một người câm sao?”

 

Lập tức ta sa sầm mặt, cảm thấy không vui, nghĩ rằng hắn thật vô lễ, làm gì có ai lại nói thẳng như thế trước mặt người khác.

 

Giờ nghĩ lại, có lẽ sự kinh ngạc của hắn xuất phát từ việc hoàng tỷ ta, khi cài hắn làm mật thám của ta, đã không nói với hắn rằng ta không thể nói.

 

Sau đó, ta mang hắn trở về cung, biến hắn thành hộ vệ của mình.

 

Ta đã cho hắn tất cả những thứ tốt nhất, từ y phục đến thức ăn.

 

Ta đã trao cho hắn sự tín nhiệm và lệ thuộc mà chưa từng dành cho ai.

 

Thế nhưng, hắn đã phản bội ta.

 

Vì vậy lần này—

 

Nhìn cây hoè rợp đầy lá vàng trước mắt, ta không hề do dự xoay người, kéo Lục Y nhanh chóng rời đi, không dừng lại chút nào.

 

Lục Y ngơ ngác chạy theo.

 

“Tiểu thư, vì sao đột nhiên đổi hướng vậy?”

 

“Tiểu thư, vừa nãy hình như ta thấy bóng người dưới gốc cây kia.”

 

“Tiểu thư…”

 

Ngừng ngay!

 

Ta dừng bước, không quay đầu lại, chỉ dùng tay ra hiệu với Lục Y.

 

Rồi khi nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của nàng, ta lập tức đưa tay lên che mắt mình, đồng thời cũng che mắt nàng lại.

 

Ý tứ rõ ràng — “Lục Y, tiểu thư nhà ngươi… bị mù!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.