1
Sau khi ta bị phu quân cùng ái thiếp hợp mưu sát hại, đứa con gái luôn ngỗ ngược, ngang bướng của ta, Toàn Cơ, lại trở nên im lặng một cách đáng sợ.
Đối mặt với việc phụ thân hủy hôn ước môn đăng hộ đối của nó, đưa nó gả cho Thái tử làm thiếp, nó chỉ ngoan ngoãn nghe lời.
Tô di nương hài lòng cười, khinh miệt nói với con trai mình: “Ta còn tưởng nó tính tình thế nào, hóa ra cũng chỉ là kẻ thức thời.”
“Thức thời mới dễ nắm bắt.”
Cứ như vậy, nữ nhi Toàn Cơ của ta, bị đưa đến Đông cung trong một chiếc kiệu nhỏ.
Phụ thân nó nói: “Mẫu thân con mới mất, không nên tổ chức linh đình.”
Hắn ta đỡ Tô di nương lên làm chính thất, con trai của ả ta được ghi vào gia phả là đích tử, tất cả đều nằm trong dự liệu của ta.
Nhưng ta không ngờ, hắn ta lại dùng của hồi môn mà ta để lại cho Toàn Cơ, làm sính lễ cưới vợ cho con trai của ả ta.
“Người một nhà phải giúp đỡ lẫn nhau, con là Thái tử trắc phi, cũng không cần quản gia, không cần tiền tài làm gì, ca ca con cưới vợ là chuyện lớn, con đừng có keo kiệt, không hiểu chuyện như mẫu thân con.”
Toàn Cơ cười đáp: “Đương nhiên là không, ca ca là người thân của con, chỉ cần muội muội có, ca ca cứ lấy.”
2
Toàn Cơ của ta sinh ra đã xinh đẹp, là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Câu này không phải là lời khen, mà là sự sỉ nhục.
Bọn họ nói nó là một mỹ nhân vô dụng, bụng dạ rỗng tuếch.
Kinh thành coi trọng tài hoa của nữ tử, ta đã không ít lần bị chế giễu vì Toàn Cơ.
Mỗi lần ta bị người ngoài chế nhạo, trở về trút giận lên người nó, nó đều làm trò cười cho ta.
“Có gì đáng học chứ, nương, người xem kiếm thuật của con này, sư phụ lại khen con đấy!”
Nó lải nhải, ra sức dỗ dành ta, khiến ta không còn chút giận dữ nào.
Một lát sau, phu tử dạy học lại tìm đến cửa.
“Phu nhân! Phu nhân, tiểu thư xé tứ thư đi gói khoai lang! Lấy đàn gảy cho vui rồi đem ra làm củi đốt, còn…Còn lấy bút lông thượng hạng của lão phu làm que xiên thịt nướng!”
Ta tức đến thổ huyết, nó lại không biết đã chạy đi đâu mất.
Nghĩ đến những chuyện đã qua, ta đau lòng như cắt, Thái tử thích tài nữ, Toàn Cơ viết được mấy chữ, làm sao có thể lấy lòng hắn ta.
3
Đêm tân hôn, Thái tử không đến, Toàn Cơ đợi một lát, liền tự mình vén khăn voan lên đi ngủ.
Trong Đông cung phi tần vô số, rất nhiều người giống như Toàn Cơ, đều là mỹ nhân được đưa đến lấy lòng Thái tử.
Một tháng sau, vào đêm Trung thu, Đông cung mở tiệc, giữa chừng mọi người chơi trò thả chén rượu trên sông, đối đáp thơ văn, Toàn Cơ một chữ cũng không biết.
Lý lương viên vốn khinh thường Toàn Cơ liền chế nhạo: “Đồ ngu dốt.”
Thái tử nhíu mày: “Nàng đã gả vào Đông cung, chính là thể diện của hoàng gia.”
Toàn Cơ quỳ xuống nhận lỗi: “Là thiếp ngu dốt, mong điện hạ thứ tội.”
Lý lương viên cười nói: “Đã ngu dốt, thì nên đọc sách cho nhiều vào.”
Thái tử vốn sủng ái nàng ta, vì thế nghe theo lời nàng ta, nhốt Toàn Cơ ở Tàng Thư Các.
“Khi nào nàng đọc hết tứ thư ngũ kinh, khi đó mới được ra ngoài.”
Thái tử hạ lệnh, ngay ngày hôm đó, Toàn Cơ bị đưa đến Tàng Thư Các, bên ngoài có trọng binh canh giữ.
Phụ thân nó nghe nói, mắng Toàn Cơ là đồ vô dụng.
“Ngươi ăn cơm nhà họ Chương ta bao nhiêu năm, một chút tác dụng cũng không có!”
Mỹ nhân trong Đông cung đều chê cười Toàn Cơ.
Bọn họ cá cược xem Toàn Cơ khi nào mới được ra ngoài.
Cá cược đến cuối cùng, tất cả đều cười phá lên.
“Tên ngốc đó, một chữ cũng không biết, cả đời này đừng hòng ra ngoài được.”
Toàn Cơ ngược lại thần sắc tự nhiên, ta lại đau lòng rơi lệ.
Lúc ta còn sống, Toàn Cơ chưa từng phải chịu khổ, vậy mà bây giờ bị nhốt trong Tàng Thư Các rộng lớn, ngay cả cơm cũng không được ăn no.
Ban đêm, nó cuộn mình trong chiếc chăn mỏng manh, cầm sách lên đọc từng chữ một.