Sau khi yêu, năm lần bảy lượt Phó Tri Hạ muốn mua máy trợ tính cho tôi.
Tôi đều từ chối.
Vì tôi tiết kiệm ba năm nay, cũng sắp đủ tiền mua máy trợ thính rồi.
Tôi muốn nghe thấy giọng nói của cậu ấy, bằng sự cố gắng của chính mình.
Cậu ấy quá chói mắt, tôi sợ tất cả chỉ là ảo giác.
Như con nhím quấn chặt lấy chính mình.
Phó Tri Hạ nhìn thấy sự thay đổi của tôi, trầm mặc rất lâu.
Trong giờ học đột nhiên kéo tôi ra lớp học, lấp trong chỗ cầu thang bộ không một bóng người.
Hắn ép tôi vào tường, nâng cằm tôi lên hôn.
Hôn đến nỗi tôi không thở được.
Hắn mới tức giận lấy điện thoại ra gõ chữ:
“Lần sau còn không để ý đến anh, anh sẽ hôn đến khi em để ý đến thì mới thôi.”
Tôi đỏ mặt, môi cũng đỏ đỏ bước vào trong lớp.
Cả lớp đều bày ra vẻ như không có gì nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cho rằng bạo lực sẽ không xảy ra với tôi nữa.
Phó Tri Hạ đối với tôi rất tốt, hắn hữa sẽ luôn luôn bảo vệ tôi.
Buổi sáng hôm làm bài kiểm tra tháng, tôi vừa vào lớp liền bị người hắt cả thùng nước vào người.
Bọn họ mở miệng, tôi nhìn rõ bọn họ đang cười.
Cả người tôi lạnh toát, cổ họng đắng ngắt.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Cả người tôi được ôm lên, một chiếc áo khoác che mặt tôi.
Phó Tri Hạ nói gì đó, chỉ là tôi không nghe thấy.
Hắn đưa tôi đến phòng y tế, để tôi nghỉ ngơi.
Tôi lắc đầu.
Lát nữa phải kiểm tra rồi.
Hắn tiếp tục gõ chữ:
“Bạn cùng bàn, sức khỏe là tiền đề của tính mạng, một lần thi tháng có tính là gì, không thi cũng cũng không sao.”
Tôi ngập ngừng một hồi, gật đầu.
Sau khi kết thúc bài kiểm tra tôi trở về lớp, vậy mà nhìn thấy Phó Tri Hạ đang cùng nam sinh hắt nước tôi cười đùa ở hành lang.
Khi nhìn thấy tôi, hắn vỗ nam sinh, vội vàng chạy đến chỗ tôi.
Hắn giải thích là hắn đang giáo huấn nam sinh kia.
Nhưng tôi xem hiểu khẩu hình môi của hắn.
Hắn nói:
“Làm tốt lắm, lần sau đổi cách khác.”
Bạn thân của tôi Hứa Tiệp học lớp II.
Trước đây cô ấy học lớp I, nhưng cô ấy chỉ muốn học lớp II.
Cô ấy cũng là người bạn duy nhất trong trường đối xử với tôi rất tốt.
Phó Tri Hạ đút tôi đồ ăn, tôi cẩn thẩn cắn một miếng.
Ngước mắt lên liền nhìn thấy cô ấy u ám nhìn chằm chằm tôi.
Rất nhanh khôi phục lại vẻ thân thiện rạng rỡ.
Cô ấy cười cười rồi rời đi rất nhanh.
Sau khi trở về tôi mới biết, cô ấy gửi cho tôi một đoạn tin nhắn.
“Quan Quan, có những người không thuộc về cậu thì mãi mãi cũng không sẽ không thuộc về cậu.”
Tôi hỏi cô ấy rốt cuộc có chuyện gì, nhưng cô ấy lại gửi cho tôi một bức ảnh xương quai xanh.
Bên trên có mấy vết hickey.
Còn có một ngón tay của người khác.
Có cả mấy dấu răng nhàn nhạt.
Tay của Phó Tri Hạ cũng có.
Rất nhanh cô ấy lại gửi:
“Gửi nhầm rồi.”
Mà trong điện thoại, tôi nghe đi nghe lại Phó Tri Hạ nói:
“Bảo bối, thật sự rất muốn em tận tai nghe thấy giọng nói của anh.”
Tôi nhíu mày, mặc dù không nghe thấy tiếng cũng nhìn chằm chằm điện thoại.
Rất nhanh thôi.
Cái ngày mà tôi kiếm đủ tiền mua máy trợ thính.
Tôi đi làm kiểm tra sức khỏe, định mua máy trợ thính.
Tôi muốn cho Phó Ti Hạ một bất ngờ.
Khi thật sự đeo máy trợ thính lên, cuối cùng tôi cũng nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài.
Tôi tưởng tượng không biết giọng nói của Phó Tri Hạ sẽ như thế nào.
Trên đường tới trường, tôi đeo máy trọ thính nghe đi nghe lại đoạn ghi âm trong máy đã lâu.
Nghe thấy nơi nào đó, tôi giật mình.
Ở đây—-có—có một đoạn không nhận ra được.
Là khi hắn cảnh cáo mọi người trong lớp học, là câu nói về sau không được bắt nạt tôi.
Hắn nói:
“Cái đồ điếc này mà cũng xứng với tao? Thật buồn nôn…..”
Tôi như rơi xuống hầm băng.
Máy trợ thính…..hỏng rồi sao?
Tôi hoang mang đến lớp, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Phó Tri Hạ đâu cả.
Muốn đến nhà vệ sinh gọi điện cho Phó Tri Hạ.
Đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền đến từ nhà vệ sinh nữ.
Cô ấy nhẹ giọng hỏi:
“Lẽ nào anh thật sự thích con nhỏ điếc đó sao!”
Tôi dừng lại, sau đó giọng nói không chút để ý của Phó Tri Hạ truyền đến từ nhà vệ sinh.
“Chỉ là một con nhỏ điếc mà thôi, chẳng qua dùng nó chọc tức em thôi.”
“Bảo bối nếu em không muốn, bây giờ anh sẽ chia tay cô ta ngay lập tức.”
“Lần kiểm tra vừa rồi để người hắt thùng nước vào người cô ta, vị trí thứ nhất lại thuộc về em rồi, chúng ta nên nghĩ xem lần kiểm tra tới làm sao để hành hạ cô ta….”
Phía sau truyền đến giọng nói của bạn học,
“Sư Dĩ Quan, cậu đứng ở cửa nhà về sinh làm gì?”
Tôi giật mình ngẩng đầu, đối điện với ánh mắt hoảng loạn của Phó Tri Hạ.
“Em đều nghe thấy rồi?”
Trong lớp học, Phó Tri Hạ trầm giọng hỏi tôi.
Giáo viên vẫn đang giảng bài trên bục.
Mắt hắn nhìn thẳng.
Sau khi nói xong mới ý thức được, tôi là một đứa bị điếc, không nghe được lời hắn nói.
Hắn lấy quyển sổ mà tôi dùng để giao tiếp ở trên bàn, chuẩn bị viết xuống câu hỏi của hắn.
Tôi cúi thấp đầu nói:
“Nghe thấy rồi, Phó Tri Hạ, cái gì tôi cũng nghe thấy rồi.
Hắn kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi chỉ mỉm cười nhín hắn:
“Hiện tại tôi có thể nghe thấy giọng cậu rồi.”
“Phó Tri Hạ, giọng cậu rất hay, so với tượng tưởng của tôi còn hay hơn nhiều.”
“Nhưng cậu khác với tưởng tượng của tôi.”
Trong mắt hắn thoáng qua một tia vui mừng, nhưng nghe được câu sau, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Hỏi: “Em có ý gì?”
“Phó Tri Hạ, chính là như này.”
Tôi không muốn truy vấn gì cả.
Bởi vì trong ngày tháng đen tối đấy, là hắn đã giải thoát cho tôi.
( Còn tiếp )
——-
#_Hấu