Tôi Bị Khiếm Thính Bẩm Sinh

Chương 4


 

 

Tiết tự học buổi chiều, tôi bị người chặn trong vườn.

Bạn học xung quanh ít dần đi.

Bọn họ ép đến gần tôi.

Túm lấy tóc tôi lôi đi.

Có người tát tôi, véo cánh tay tôi.

Trong đám người hình như có người vỗ m.ông tôi.

Mọi thứ khiến tôi buồn nôn.

Bọn họ chửi thề:

“Đồ bám dính, lúc trước câu dẫn Phó Tri Hạ thì thôi đi, bây giờ Tống Duật vừa quay lại cũng muốn câu dẫn cậu ấy?”

“Đã bị điếc rồi tâm tư còn nghĩ đến mấy vấn đề này?”

“Dựa vào mày mà vẫn còn muốn hạng nhất? Không phải cũng dựa vào bán thân để có đáp án đấy chứ?”

“Hay là nói, mày câu dẫn được giáo viên nào đó rồi?”

“Còn cho rằng bám được Phó Tri Hạ thì mọi chuyện liền ổn rồi? Cái cảm giác bị người khác ruồng bỏ không dễ chịu mày cũng phải chịu rồi! Dựa vào mày, có tư cách gì mà ở bên cậu ấy?”

Ngôn từ của họ câu trước còn ghê tởm hơn câu sau.

Tôi nhịn đau nói: 

“Mấy người thích cậu ta như vậy, tại sao không ở trước mặt cậu ta mà hỏi, tại sao cậu ta không thích các cậu?”

Người đấy tức giận, giơ tay lên định tát tôi.

Đột nhiên kinh ngạc kêu lên:

“Phó Tri Hạ! Cậu, tại sao cậu lại đến?”

Phó Tri Hạ nhàn nhạt nhìn tôi.

Sau đó rời mắt đi, cười xấu xa:

“Mười phút nữa bảo vệ đến, các người tùy ý, đừng làm c.h.ế.t người là được.”

Câu nói đấy làm cho bọn họ càng thích thú.

Bọn họ mở miệng cười nhạo tôi.

Tất cả âm thanh trong tai tôi đều được khuếch đại.

Giọng nói của hắn không còn dễ nghe nữa, mà cực kì chói tai.

Chói đến mức tai tôi đau nhức.

Tôi cắn chặt răng, trước khi ngất nghe thấy giọng nói lạnh lùng lo lắng:

“Sư Dĩ Quan!”

Tôi tỉnh lại thấy mình trong bệnh viện.

Trước giường bệnh có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi.

Tống Duật cảm giác được ánh mắt của tôi, lập tức đưa nước cho tôi.

“Cảm thấy thế nào rồi?”

Tôi nhẹ giọng đáp:

“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu.”

Trên người có vài chỗ tím xanh.

Nghỉ một lúc tôi định quay trở về lớp học, 

Tống Duật nhìn tôi một hồi.

Mới nói:

“Có vấn đề gì có thể nói với tôi.”

Tôi gật gật đầu.

Sau một hồi quay về lớp học, tôi thấy Phó Tri Hạ đang dựa vào ghế.

Cười châm chọc:

“Chưa được bao lâu đã trèo lên người anh em tốt của tôi, Sư Dĩ Quan cậu khá đấy!”

 

Cả lớp truyền nhau tôi là đứa lẳng lơ, một chân đạp hai thuyền.

Vì vậy mới bị Phó Tri Hạ đá.

Nhưng bây giờ tôi hiểu được có thể nghe thấy âm thanh đã là một món quà rồi, không cần phải đi nghe những lời rác rưởi đấy.

Buổi sáng Tống Duật mang bữa sáng cho tôi, để trên bàn.

“Hôm qua cậu bị hạ huyết áp, sáng nay phải ăn sáng hẳn hoi, tôi mua cho cậu bánh bao với nước đậu, còn mang kẹo cho cậu nữa.”

Các bạn học ngồi trước quay lại nhìn cậu ấy.

Chưa bao giờ thấy dáng vẻ nói nhiều như vậy của ấy.

Tôi nhẹ giọng cảm ơn.

Tôi nghe thấy có người không nhịn được “uây” một tiếng, không để ý.

Lát sau, Tống Duật lại lấy ra một cọng dây buộc tóc đưa tôi:

“Tặng cậu đấy, nãy đi qua cửa hàng cảm thấy nó rất hợp với cậu.”

Trên cọng dây có một đôi tai cún, rất đáng yêu.

Tôi nhận lấy.

Ai biết được Phó Tri Hạ nhìn một màn như vậy, đột nhiên xông qua.

Một tay vỗ mạnh xuống bàn.

“Sư Dĩ Quan, cậu có ý gì? Tống Duật có thể mang bữa sáng cho cậu, tặng quà , tôi thì không thể đúng không?”

Tôi bĩnh tĩnh nói:

“Người mà cậu cần tặng ở lớp II.”

Hắn cười:

“Cậu cho rằng ở bên cạnh Tống Duật là có thể ở lại trường thêm một thời gian sao? Chờ xem.”

Tống Duật lạnh mặt:

“Cậu dọa cậu ấy rồi.”

Hắn tức giận bỏ đi.

 

Ngày thứ hai tôi phát hiện.

Trên bảng thành tích của trường, trên ảnh của tôi bị ngược khác dùng bút đỏ gạch một đường.

Bên trên còn viết:

“Sư Dĩ Quan, đồ đ.ĩ.”

Bọn họ chính là thích dùng cái từ ngữ xúc phạm như vậy, dùng hành vi đấy ép tôi phải phục tùng.

Để tôi c.út khỏi lớp I.

Nhưng tôi lại càng không thể để bọn họ được như ý nguyện.

Khi đám người đứng quanh bảng thành tích, tôi cầm khăn ướt đi qua.

Trước mặt bọn họ lau đi từng chữ từng chữ một.

Mặt tôi trắng bệch, nhưng ánh mắt không chút sợ hãi và hèn nhát.

Đợi khi tôi rời đi, nhìn thấy Phó Tri Hạ lười nhác khoanh tay dựa vào tường xem kịch.

Hắn nhìn tôi, nụ cười mãi mãi tồi như vậy.

“Chỉ cần cậu khuất phục tôi, tôi sẽ không nhắc đến chuyện cũ nữa, còn giúp cậu giáo huấn những người bắt nạt cậu, thế nào?”

Tôi cảm thấy buồn nôn.

Quá buồn nôn.

Trước đây tại sao tôi lại thích cái loại người như vậy chứ.

“Các cậu đang nói gì đấy?”

Vừa quay đầu, liền nhìn thấy Hứa Tiệp kinh ngạc nghi ngờ nhìn chằm chằm chúng tôi.

Tôi nói:

“Bảo bạn trai của cậu về sau đừng có đến tìm tôi nữa.”

Mặt cậu ta đột nhiên biến sắc.

Chưa đi bao xa, tôi liền nghe thấy tiếng bọn họ cãi nhau.

 

Sau khi trở về tôi nhận được tin nhắn của Hứa Tiệp.

“Dĩ Quan, tớ ở bên Phó Tri Hạ cũng được một thời gian rồi, trước đây tất cả chỉ là hiểu lầm, anh ấy vì chọc tức tớ mới cố ý ở bên cậu, bây giờ hiểu lầm cũng đã giải quyết rồi, cậu có thể giữ khoảng cách với anh ấy được không?”

Tôi không trả lời.

Trực tiếp block cậu ta.

Tôi không có mấy người bạn.

Nhưng không thể cho rằng tôi có thể chấp nhận bất kì ai làm bạn của mình.

Không bao lâu, Tống Duật từ ngoài quay lại, đưa cho tôi một cái thẻ nhớ:

“Trong này là hình ảnh giám sát, có thể nhìn thấy ai là người bày trò trên bảng, cậu định xử lý như nào?”

Tôi trầm mặc cầm lấy chứng cứ.

Bây giờ vẫn chưa được.

Để báo đáp, tôi định giúp Tống Duật ôn tập.

“Về sau cậu có cái gì không biết có thể hỏi tôi, tôi chỉ cậu.”

“Được.”

Rất lâu về sau tôi mới biết.

Tống Duật không cần tôi giúp.

Mặc dù cậu ấy nghỉ học, nhưng ở nhà chưa từng lười biếng bỏ qua việc học.

Thậm chí còn giỏi hơn cả tôi nữa.

Mấy ngày tiếp theo, tôi đều chỉ Tống Duật bài.

Vở ghi chép trên lớp cũng đưa cậu ấy xem.

Tất cả mọi người trong lớp đều để ý việc này.

Khi tôi giảng lần nữa, khi Tống Duật vẫn sai lỗi như vậy.

Tôi cố ý hung dữ với cậu ấy.

Cậu ấy sẽ xoa đầu tôi.

Tôi nhịn không được cúi đầu cười.

Phó Tri Hạ đứng trước bàn chúng tôi, lạnh nhạt nhìn xuống.

“Sư Dĩ Quan, không phải lúc đầu cậu nói không thích người khác sờ đầu hay sao?”

“Tống Duật có thể.”

Hắn nghiến răng:

“Cậu thích anh em của tôi đến vậy sao?”

Tôi mới biết, hóa ra trước đây Phó Tri Hạ với Tống Duật là bạn cùng phòng.

Sau khi nghỉ học Tống Duật về nhà ở.

Tống Duật tính cách lạnh lùng, còn là học bá, không chủ động liên lạc người khác.

Phó Tri Hạ ngỗ nghịch, không thích học.

Mới đầu hai người còn có chút liên lạc.

Về sau dần dần không liên lạc nữa.

Phó Tri Hạ nhìn tay Tống Duật:

“Tống Duật, cậu ấy là bạn gái tôi.”

Tống Duật:

“Các cậu chia tay rồi.”

“Tôi không đồng ý, vì vậy không tính.”

Tống Duật gật gật đầu, không nói gì.

Phó Tri Hạ nhìn thấy cậu ấy như vậy, nhíu mày:

“Nếu cậu ấy là bạn gái tôi, vậy cậu nên chủ động giữ khoảng cách với cậu ấy, tôi có lòng tin cậu ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.”

Tống Duật:

“Ồ, về sau lại nói.”

Phó Tri Hạ bực bội:

“Tống Duật, chúng ta có phải anh em không?”

Tống Duật nghiêm túc nói:

“Vợ của anh em không thể cướp tôi hiểu đạo lý này, vì vậy, về sau chúng ta không còn là anh em nữa.”

Phó Tri Hạ:……?

Hắn tức điên rồi.

Tôi nhịn không được bật cười

 

( Còn tiếp )

——

#_Hấu


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.