Tôi Bị Khiếm Thính Bẩm Sinh

Chương 6


 

Tôi đột nhiên lên tiếng.

 

“Thưa cô, không phải trước đây lớp mình lắp camera sao?”

 

Tôi biết được việc này là bởi vì lúc tan học tôi để quên đồ, quay lại lấy thì vừa hay nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm cùng người khác đang lắp camera trong lớp.

 

Tôi nghe giáo viên chủ nhiệm nói:

“Sắp cao khảo rồi, không thể để học sinh biết chuyện camera, tôi muốn xem xem bình thường các em ấy có nghiêm túc học tập không.”

 

Vì vậy, không ai biết trong lớp có camera cả.

 

Giáo viên chủ nhiệm giật mình:

“Làm sao em biết….”

 

Tôi hỏi:

“Thưa cô, kiểm tra camera liền biết có phải em làm hay không.”

 

Cô ấy do dự, mấp máy môi:

“Chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết.”

 

Cô ấy chính là như vậy.

 

Những người bên ngoài căng thẳng nhìn cô ấy.

 

Cho nên, không cần kiểm tra camera cô ấy cũng biết là ai làm rồi.

 

Nhưng cô ấy lại không tình nguyện xem.

 

Tôi lại nói:

“Vậy thì báo cảnh sát giải quyết đi, em muốn bảo vệ danh tiếng của mình, cũng muốn nói luôn việc mình bị các bạn bạo lực học đường trong thời gian dài.”

 

Bên ngoài, Phó Tri Hạ cà lơ phất phơ dựa vào cửa:

“Đúng vậy cô giáo, cô để Sư Dĩ Quan xem không phải là được rồi sao?”

 

Giáo viên chủ nhiệm cười gượng gạo:

“Em bị bạo lực lúc nào cô không biết, tại sao bị bạo lực mà không đi tìm cô báo cáo? Báo cảnh sát có ý gì em biết chứ? Em muốn ép c.h.ế.t cô với các bạn sao?”

 

Tôi: “Thưa cô, nếu cô muốn nhúng chân vào, vậy thì em báo luôn cả cô ạ.”

 

“Em… em …em..!”

 

Giáo viên hướng dẫn ra mặt rồi, tôi mới thôi.

 

Nhưng tôi không có ý định bỏ qua cho bọn họ.

 

Hai ngày trước tôi đã nói chuyện với bố mẹ rồi.

 

Bố mẹ đỏ mắt.

 

Tôi ôm lấy bố mẹ, an ủi họ.

 

Rồi hỏi:

“Con có thể báo cảnh sát không?”

 

“Tại sao lại không thể? Bố mẹ đều ủng hộ quyền lợi bảo vệ chính mình của con.”

 

Lần này, cuối cùng cũng có người đứng về phía tôi.

 

Về sau, mọi người trong lớp đều tránh tôi, bọn họ sợ tôi, hận tôi, nhưng lại không làm gì được.

 

Tôi cũng lười quản bọn họ.

 

Chỉ là tôi không ngờ đến.

 

Ngày hôm nay Tống Duật đưa tôi về nhà, cứ chần chừ mãi.

 

Dưới ánh đèn đường, ánh mắt thiếu niên run run:

“Sư Dĩ Quan, tôi thích cậu.”

 

“Không cần biết cậu tin hay không, tôi thật sự tìm cậu rất lâu rồi, trong khoảng thời gian trầm cảm tồi tệ nhất, tôi luôn nghĩ về ngày hôm đó, cái ngày mà cậu cứu tôi.”

 

“Tôi sợ cậu sẽ nói tôi căn bản không hiểu cậu, vì vậy khoảng thời gian này tôi luôn đứng dưới nhà cậu, nhìn cửa sổ phòng cậu. Tôi biết mỗi ngày mười hai giờ cậu sẽ đi ngủ, học xong mới chịu ngủ, tôi biết mỗi buổi sáng cậu sẽ tưới cho cây xanh ở cửa sổ đầu tiên, biết cậu thích ngắm trời đêm.”

 

“Tôi biết như vậy rất đột ngột, nhưng tôi thích cậu lâu lắm rồi, không phải chỉ là nhất thời.”

 

“Cậu rất mạnh mẽ, một mình trải qua vẫn rất tốt, nhưng tôi không rời xa cậu được, tôi biết cậu có thể tự bảo vệ chính mình, nhưng tôi cũng muốn bảo vệ cậu.”

 

Cậu ấy căng thẳng.

 

Hai tay không biết để đâu.

 

Thật sự rất đáng yêu.

 

Tôi khẽ cười, lời trong miệng còn chưa kịp nói ra.

 

Phó Tri Hạ phẫn nộ hét lên:

“Tống Duật cậu cút ngay! Cậu ấy là người của tôi!”

 

Tống Duật thản nhiên nhìn hắn:

“Cậu ấy chưa từng là của ai cả, cậu ấy chỉ thuộc về chính mình, tôi sẽ không ép buộc cậu ấy bất cứ điều gì, thích cậu ấy cũng là tôi chủ động.”

 

Phó Tri Hạ lại nhìn tôi:

“Sư Dĩ Quan, không cho phép cậu thích cậu ta! Cậu ta có biết lúc đầu cậu rất yêu tôi không? Có biết cậu bị tôi hôn đến thần ý mê loạn không? Nụ hôn đầu của chúng ta nồng nhiệt như nào! Chỉ có tôi mới biết mới hiểu toàn bộ con người cậu, chỉ có tôi mới thích hợp ở bên cậu!”

 

Hắn gần như là hét ra chứ không còn nói nữa.

 

Ánh mắt ẩm ướt.

 

Rất thâm tình ha.

 

Nhưng cái thâm tình trong mắt tôi, đây là quấy rối, là xúc phạm.

 

Tôi giơ tay lên, tát hắn một phát:

“Phó Tri Hạ, cậu rất buồn nôn, cả đời này tôi chưa từng hối hận về việc gì, chỉ hối hận duy nhất việc ban đầu đã thích cậu.”

 

Tôi lấy ra điện thoại:

“Bên trong có rất nhiều đoạn ghi âm của cậu, bây giờ tôi xóa hết toàn bộ, ảnh chụp chung của chúng ta tôi cũng xóa rồi.”

 

Hắn lúng túng, muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi né tránh.

 

Tôi kéo Tống Duật rời khỏi.

 

Tôi nói với Tống Duật:

“Xin lỗi, hiện tại tôi không thể đồng ý với cậu.”

 

Tôi không muốn những chuyên tồi tệ này ảnh hưởng đến cậu ấy.

 

Cái thời khắc mà tôi chờ đợi cuối cùng cũng đến rồi.

 

Phó Tri Hạ bắt đầu ngày ngày mang bữa sáng cho tôi, nghĩ đủ mọi cách để tặng tôi quà.

 

Tôi không chút cảm đem tất cả quà hắn tặng vứt vào thùng rác.

 

Những người xung quanh thì thầm, nói tôi không biết tốt xấu.

 

Phó Tri Hạ sắc mặt tái nhạt, mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói được:

“Nếu cậu không thích lần sau tôi sẽ mang cái khác.”

 

Tôi chỉ nói:

“Phó Tri Hạ, thâm tình đến muộn không bằng cỏ rác.”

 

Mặt hắn càng trắng bệch.

 

Nắm chặt tay, vẻ rất ấm ức.

 

Về sau hắn tìm tôi hỏi đề rất nhiều lần, ánh mắt đầy hi vọng.

 

Tôi nói:

“Hứa Tiệp rất thông minh, cậu ấy có thể chỉ cậu.”

 

Số lần càng nhiều, tôi cũng lười để ý hắn, chỉ cười nói với Tống Duật.

 

Giảng bài cho cậu ấy.

 

Một lần sau tiết thể dục, Phó Tri Hạ đột nhiên chặn tôi ở phía sau tòa nhà học.

 

Tôi nhìn thấy đằng sau Phó Tri Hạ là mấy người lúc trước bắt nạt tôi, đầu tim chợt run lên, da đầu căng cứng.

 

Phó Tri Hạ hỏi tôi:

 

“Cậu đừng có không để ý đến tôi nữa, cậu cũng nhìn tôi đi…..”

 

Tôi bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, tay hắn đang nắm tay tôi, lực cũng tăng lên.

 

Gần như sụp đổ nói: 

 

“Tôi trả lại cậu vị trí thứ nhất cho cậu, cậu đem tim cậu trả cho tôi, có được không?”

 

“Tim cậu quá bẩn, tôi không cần, cậu, tôi cũng không cần.”

 

Hắn đột nhiên phát điên giật lấy máy trợ thính của tôi, vứt xuống đất vỡ tan nát.

 

Tôi nhìn rõ khẩu hình mồm hắn, nói: “Tất cả đều do cái máy này sai, nếu không có nó thì lúc đầu cậu cũng không nghe thấy những lời đó.”

 

Mặt tôi càng lạnh nhạt.

 

Mặt hắn càng tái nhợt.

 

Tuyệt vọng nhìn tôi.

 

Từng câu từng chữ nói với tôi: “Chỉ cần tôi khiếm thính giống cậu, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

 

Đám người bạo lực tôi không nhìn rõ tình hình, chỉ thấy Phó Tri Hạ vứt máy trợ thính của tôi.

 

Bọn họ cười rất sảng khoái.

 

Tôi không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng chắc chắn không phải điều gì hay ho.

 

Có người chỉ chỉ chỉ trỏ trỏ tôi, Phó Tri Hạ liền xông lên đánh nhau với họ.

 

Cũng chính là lúc này, tôi báo cảnh sát rồi.

 

Tôi có thói quen ghi âm, chỉ là để ghi âm lại thế giới mà tôi không nghe thấy.

 

Mỗi lần lúc trước tôi đều ghi âm lại, thậm chí còn tìm các đoạn video ở camera xung quanh, để lưu lại.

 

Còn làm cả báo cáo giám định thương tích.

 

Bạo lực, tôi chưa từng một mình ra trận cả.

 

Tôi luôn tin rằng, phía sau tôi luôn có người đáng để dựa vào.

 

Có thể là người nhà, cũng có thể là cảnh sát.

 

Những người kia nghe thấy tiếng còi cảnh sát mặt biến sắc:

“Mày báo cảnh sát?”

 

“Tại sao mày lại báo cảnh sát? Không để ý đến danh tiếng của mình chút nào sao?”

 

“Báo cảnh sát rồi thì sao chứ? Chỉ cần bọn tao bỏ ra chút tiền thì có thể được thả ra rồi, đến lúc đó người gặp chuyện là ai, mày biết chứ?”

 

Việc đến mức này rồi, bọn họ vẫn không quên đe dọa tôi.

 

Nhưng tôi đã sớm không còn là đứa dễ dàng bị bắt nạt nữa rồi.

 

Phía sau tôi không chỉ có Tống Duật, còn có gia đình và cảnh sát.

 

Tôi tin tưởng bọn họ.

 

Tôi tin những kẻ bạo lực đều sẽ nhận được cái kết thích đáng.

 

Nhân quả rõ ràng, báo ứng sẽ đến.

 

Hiện tại, báo ứng của bọn họ đến rồi.

 

Tôi cười:

“Những lời giảo biện này, không bằng đi nói với cảnh sát ấy?” 

 

Bởi vì mỗi lần xảy ra sự việc tôi đều giữ lại chứng cứ, nên cảnh sát làm việc rất nhanh chóng.

 

Bạo lực, trộm đề, bôi nhọ danh dự….

 

Từng việc từng việc một, ban đầu tôi không nói, nhưng tôi đều nhớ trong lòng.

 

Tôi không sợ ánh mắt của người khác, tôi chỉ sợ gặp phải nhiều chuyện như vậy, đến bản thân cũng không tự bảo vệ được.

 

Vậy thì bi thương biết bao.

 

Giáo viên chủ nhiệm và giáo viên hướng dẫn điên rồi.

 

Bọn họ không ngờ rằng tôi sẽ báo cảnh sát sau lưng họ.

 

Tôi nhớ rõ ánh mắt hoang mang, không thể tin nổi của Phó Tri Hạ.

 

Hắn dựa vào cái gì mà cho rằng, tôi sẽ vì loại người như hắn mà im hơi lặng tiếng.

 

Không phải chỉ một câu xin lỗi, mà tất cả vết thương sẽ lành lại.

 

Có rất nhiều người bị xử lý, bị đuổi cũng có.

 

Còn có người trực tiếp bị giam giữ, kết án ba năm tù.

 

Phó Tri Hạ không còn cơ hội làm phiền tôi nữa, gia đình hắn vì vậy rất tức giận, ra sức bảo vệ hắn.

 

Cắt đứt quan hệ với tất cả người từng qua lại với hắn.

 

Mà sau sự việc phát sinh, chủ nhiệm lớp cũng bị cắt chức.

 

Không lâu sau đó cũng bị đuổi việc.

 

Cuối cùng tôi cũng quay trở cuộc sống cao trung rạng rỡ, lành mạnh thuộc về chính mình.

 

Máy trợ thính của tôi hỏng rồi, nhưng tôi cũng không còn bao tiền để mua cái mới.

 

Tiết tự học buổi tối ngày hôm đó, Tống Duật đột nhiên viết chữ đưa tôi: “Có muốn trốn tiết không?”

 

Tôi do dự một hồi, vừa gật đầu đồng ý.

 

Cậu ấy liền nắm tay tôi, trốn khỏi lớp.

 

Đưa tôi đến sân thượng.

 

Tặng tôi một chiếc hộp, bên trong là máy trợ thính.

 

Giống hệt với cái cũ của tôi.

 

Cậu ấy đã chuẩn bị sẵn giấy, bên trên đã viết:

“Tôi đã tìm thấy sau khi nghe ngóng vài lần, tất cả dữ liệu tôi cũng lén kiểm tra rồi.”

 

Tôi vừa định từ chối, cậu ấy lại đưa cho tôi một tờ giấy.

 

Sớm đã biết trước ý định của tôi.

 

“Coi như là quả cảm ơn cậu cứu tôi khi đấy, lẽ nào cậu cảm thấy mạng tôi không đáng giá chút tiền này?”

 

“Tôi cũng rất muốn cậu nghe thấy giọng nói của tôi.”

 

Tôi trầm mặc một hồi.

 

Đưa tay qua nhận lấy.

 

Sau khi đeo vào, cậu ấy lại lấy ra đồ uống đã chuẩn bị sẵn trong túi.

 

Có nồng độ cồn.

 

Đưa tôi: “Uống chút?”

 

Tôi gật đầu.

 

Dưới trời đêm, chúng tôi uống có chút ngà ngà.

 

Tôi nói hơi nhiều, bắt đầu càu nhàu.

 

“Tôi biết sau khi tim mình đã bỏ qua được người kia, sẽ tiếp nhận người khác.”

 

“Thật ra, tôi cảm thấy lúc đầu không phải là thích Phó Tri Hạ, mà là hướng tới.”

 

“Có lẽ là bởi vì thanh xuân của tôi quá cằn cỗi, vì vậy tôi mới hướng tới người phóng đãng như Phó Tri Hạ.”

 

“Chỉ là sau này tôi phát hiện, tôi hướng tới là Phó Tri Hạ trong tưởng tượng của tôi, sau khi tiếp xúc mới phát hiện, hắn cùng nam sinh khác không có gì khác nhau cả, dễ xúc động nổi nóng, chủ nghĩa nam giới.”

 

“Nhưng cậu thì khác.”

 

Yết hầu Tống Duật chuyển động, ánh mắt nóng rực.

 

“Tôi có thể hôn cậu không?”

 

“…….ừm”

 

Dưới trời đêm, trên sân thượng mờ ảo.

 

Đôi nam nữ hôn nhau trong bầu không khí thoang thoảng mùi rượu và ngọt ngào.

 

Tương lai vẫn còn vô số khả năng.

 

Cô ấy nghe thấy giọng nói của anh ấy, vành tai đỏ ửng.

 

Sau này, tôi như ý nguyện giành được hạng nhất.

 

Sư Dĩ Quan và Tống Duật mãi mãi bên nhau,

 

Quan Duật.

 

( Hoàn )

——

#_Hấu


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.