Giới thiệu:
Lúc tôi bị hệ thống trói buộc, trên người đang gánh vác khoản nợ kếch xù, tâm trôi ý lạnh chuẩn bị buông xuôi tất cả thì mẹ của bạn trai ném cho tôi 10 triệu tệ.
“Cầm lấy 10 triệu này và rời xa khỏi con trai tôi.”
Tôi đau lòng khôn xiết, tình cảm của chúng tôi há chỉ một ngàn vạn là mua được sao?
Ít nhất cũng phải… “30 triệu”!
Chương 1: Diễn xuất thần sầu
“Cháu chỉ là một sinh viên, cháu kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Mấy năm nữa cháu cũng c.h.ế.t rồi, cháu còn phải dành tiền đi khám bệnh mỗi ngày, cháu chỉ là một sinh viên thôi, ông còn muốn ăn vạ cháu.”
Tôi nằm trên đất giãy giụa, gào khóc thảm thiết.
Lúc này, bên cạnh tôi còn có một ông chú. Ông chú cũng nằm trên đất. Xung quanh là một đám người hóng chuyện, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía chúng tôi.
Nói ra cũng xui xẻo, tối nay tôi định đến công trường làm thêm, đột nhiên ông chú này va vào tôi một cái rồi nằm lăn ra đất.
Ông ta kêu la đau đớn khắp người, rất nhanh sau đó đã có một đám người vây quanh. Gen hóng chuyện của người Trung Quốc quả thực đã ăn sâu vào máu.
Nhưng tôi nào để ông ta bắt nạt, tôi lập tức nằm vật ra, chơi trò “ai hơn ai”. Ông chú cũng không kêu la nữa, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi bắt đầu học theo dáng vẻ vừa rồi của ông ta mà khóc lóc kể lể.
Phải nói, có lẽ tôi có chút thiên phú diễn xuất.
Mọi người xung quanh nghe tôi nói rõ sự tình, đều bắt đầu chỉ trích ông chú kia.
A, đây là lần đầu tiên quần chúng đồng lòng hướng mũi dùi về phía người già đấy.
Tôi tin tưởng, thế giới này nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!
Tôi rưng rưng nước mắt.
Ông chú thấy kế hoạch “già néo đ.ứ.t dây” không thành công, bèn lủi thủi bỏ đi. Tôi hài lòng đứng dậy, vỗ vỗ mông, khinh miệt cười một tiếng.
Muốn đấu với bà đây, ông còn non lắm!
Nhưng tôi vừa cầm cờ lê xoay người, liền nhìn thấy bạn trai vừa mới bị tôi đá.
Chương 2: Gặp mẹ chồng tương lai
Thời gian trở về buổi sáng, trong một quán cà phê sang trọng.
“Cầm 10 triệu này và rời xa khỏi con trai tôi.” Người phụ nữ sang trọng và quý phái nói với vẻ khinh miệt.
Tôi không thể tin được, bà ấy sao có thể chà đạp lên tình yêu của tôi và con trai mình như vậy chứ?
Bấy nhiêu đó tiền là muốn mua được tình yêu của chúng tôi sao?
Ít nhất phải…
Tôi do dự duỗi ra ba ngón tay, kiên định nói: “30 triệu!”
Người phụ nữ sửng sốt một chút, vẻ mặt như ăn phải ruồi hỏi: “Cô chắc chứ?”
Tôi không biết ý bà ấy là gì, do dự nói: “Hay là… giảm giá cho dì?”
“Cô dễ dàng đồng ý vậy sao?! Cô thật sự thích tiền nhà tôi sao?! Con trai tôi chỉ đáng giá 30 triệu thôi sao?!”
Từ giọng điệu và vô số câu cảm thán trong lời của bà ấy, tôi có thể nghe ra sự kinh ngạc trong lời bà.
Tôi suy nghĩ một chút, kiên quyết nói: “30 triệu, dì đưa hay không? Không đưa thì cháu sẽ bám lấy con trai dì.”
Người phụ nữ rất sảng khoái, tuy là dùng vẻ mặt như ăn phải sh*t nhìn tôi. Sau khi ký xong thỏa thuận, bà ấy chuyển tiền rất nhanh chóng.
“À đúng rồi, cháu phải quay video lại, chứng minh số tiền này là dì tự nguyện cho tặng.”
Vẻ mặt của người phụ nữ càng khó coi hơn, thậm chí còn có chút thương hại.
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó rút ra kết luận. Chắc không phải đang nhìn tôi, có lẽ là đang thương hại đứa con trai ngốc nghếch của bà ấy.
Haiz, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo giờ tôi đang gánh trên vai khoản nợ khổng lồ cơ chứ?
Ngủ gật gặp chiếu manh, không vớ lấy là dại.
Chương 3: Chia tay
“Bảo bối, em ở đây à, lại đi làm thêm sao? Anh đã nói chỗ đó rất mệt, đừng đi nữa.”
Kỷ Thư vừa chạy về phía tôi vừa hỏi.
“Vừa nãy làm gì vậy? Sao nhiều người thế?”
Tôi tỉnh táo lại từ trong dòng hồi tưởng.
Anh đi đến trước mặt tôi, che nắng cho tôi, ngây ngô cười nhìn xung quanh một vòng.
Kỷ Thư, bạn trai tôi, cái tên rất dẻo mỏ, nhưng thực chất, anh ta chính là một tên ngốc.
Tôi suy nghĩ, chắc là mẹ anh vẫn chưa nói cho anh chuyện này.
Ôi chao, dì ơi, dì làm việc kém hiệu quả quá đấy, từ sáng đến tối rồi mà.
Bây giờ hơi khó xử rồi đấy, tôi nên nói thế nào đây?
Mẹ à, sao mẹ không làm người tốt đến cùng, tiễn Phật về đến Tây Thiên luôn đi?
“Không có gì, vừa nãy có người ăn vạ em, nhưng em là ai chứ, đã giải quyết xong rồi.”
“Bảo bối giỏi quá!”
Nhìn nụ cười ngây ngô của Kỷ Thư, tôi thận trọng nói: “Kỷ Thư, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tôi rất ít khi gọi tên anh ấy, nghe vậy, anh ấy lập tức trở nên căng thẳng: “Chuyện gì vậy?”
“Mẹ anh sáng nay có đến tìm em.”
Rõ ràng là Kỷ Thư thở phào nhẹ nhõm: “Làm anh sợ muốn c.h.ế.t, anh cứ tưởng chuyện gì, mà mẹ anh tìm em làm gì vậy? Em đừng lo lắng, bà ấy rất…”
“Bà ấy bảo chúng ta chia tay.”
“… À.” Kỷ Thư ngơ ngác bổ sung.
“Bà ấy đưa em 30 triệu.”
Kỷ Thư sửng sốt một chút, sau đó cười phá lên: “Haha bảo bối, bây giờ em còn gạt anh haha ặc đến cả chuyện vớ vẩn như vậy sao, mẹ anh thế nào anh còn không biết sao? Em muốn bịa chuyện thì bịa chuyện nào giống thật một chút chứ hahaha, cười c.h.ế.t mất.”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Thật mà, em đã nhận rồi.”
Tôi đưa anh xem lịch sử chuyển khoản của thẻ ngân hàng, anh dần nín cười, cứng đờ nói: “Mẹ anh… đưa tiền cho em… bảo em rời xa anh.”
“Ừ.”
“Em còn nhận sao?!” Anh ấy khiếp sợ.
“Bảo bối, anh làm gì sai sao?” Anh tỏ ra tủi thân, sau đó lại tức giận nói: “Mẹ anh chắc chắn là đang chơi xấu em, em đừng để ý, anh về hỏi mẹ anh xem sao.”
“Ê khoan, chờ đã.”
Bố nó chứ!!! Anh mà đi hỏi, lỡ tôi chẳng còn một xu nào thì sao?
“Thật ra…” Tôi tỏ ra thần bí tiến lại gần anh ấy.
Anh lập tức căng thẳng tiến lại gần tôi: “Sao vậy? Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“A–” Tôi kêu lên một tiếng, thuận tiện che miệng lại.
Chết tiệt, vừa nãy có lẽ quá căng thẳng, tôi cắn rơi cả răng giả mới lắp.
“Răng em rơi mất rồi, anh mau giúp em tìm với.”
Tôi nói với giọng líu lo.
Thế là, tôi và Kỷ Thư bật đèn pin, bò lồm cồm trên mặt đất tìm răng rơi ở quảng trường tối om này.