Tôi Cứu Được Cháu Trai Rơi Xuống Từ Tầng Bảy

Chương 5


“Có điều sau này, Diệu Tổ không theo đuổi được hoa khôi, liền giận Tôn Hiểu Hiểu, đưa Đại Bằng với Mỹ Mỹ đi tìm Hiểu Hiểu tính sổ, không cẩn thận đẩy nó ngã xuống cầu thang!”

Tôi cười khẩy, nói: “Cho dù tôi bị đẩy xuống cầu thang là một việc bất cẩn đi, vậy sau khi tôi ngã xuống, họ lại dùng gậy gỗ đánh gãy hai chân tôi thì sao? Việc đó cũng là bất cẩn hả?”

Bố tôi – Tôn Diệu Khánh cũng đột nhiên ho khan kịch liệt, thân thể của ông ta cũng bắt đầu run rẩy: “Tôi nhớ ra rồi, Tôn Hiểu Hiểu, hóa ra mày đã thay đổi kịch bản ở kiếp này, hại Diệu Tổ ngã chết, lại hại bọn tao bị con trai đẩy xuống lầu, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mày, sao kiếp này mày không cứu Diệu Tổ, ở kiếp trước, mày chết thì cũng đã chết rồi, chẳng lẽ bọn tao còn phải trơ mắt nhìn cháu trai ngồi tù đến chết ư? Bọn tao là bố mẹ mày, mày cũng không thể nghĩ đến bọn tao và anh trai của mày hay sao?”

Tôi cười ha hả: “Nghĩ cho mấy người cái rắm đấy! Tôi chỉ hận các người không chết đi mà thôi!”

“Đúng rồi, cho dù bây giờ các người có tỉnh lại thì cũng vô dụng thôi, bác sĩ nói dây thần kinh cột sống của các người đã bị hoại tử rồi, ngoại trừ đầu ra những nơi khác không thể cử động được nữa, sở dĩ tôi đến đây là vì cảnh sát gọi đến, không còn cách nào khác cho nên mới qua làm dáng một chút, chắc chắn sau này tôi sẽ không đến nữa đâu, nhìn các người tôi liền thấy bẩn mắt!”

“Đúng rồi, còn nữa, cháu trai bảo bối của các người – Tôn Diệu Tổ.”

Tôi càng cười điên cuồng hơn: “Nó hoàn toàn không phải cháu ruột của hai người, nó được Tôn Mỹ Mỹ cùng tình nhân của chị ta sinh ra, các người xem con của người ta như tổ tông nuôi tận ba năm, cuối cùng lại vì con của người khác mà bị con ruột của mình đẩy xuống lầu.”

“Đây chính là báo ứng của các người ở kiếp trước!”

“Bây giờ Tôn Đại Bằng đã bị bắt, tôi biết các người sẽ không muốn khởi tố anh ta, có điều đợi các người chết rồi, người làm con gái như tôi hoàn toàn có tư cách khởi tố, tôi phải khiến anh ta chết chung với các người!”

Tôn Diệu Khánh giận đến mức chỉ vào người tôi: “Mày thử động đến nó một chút xem! Đó là hạt mầm duy nhất của nhà lão Tôn đấy!”

Sau đó, ông ta giận đến mức thở dốc từng ngụm, Chu Mai Lan nghe thấy đứa cháu trai mình tay phân tay nước tiểu nuôi lớn lại không phải cháu ruột của mình, nôn một ngụm máu tươi lên vách tường trắng noãn của bệnh viện.

“Tôn Hiểu Hiểu, mày không phải người! Mày đang muốn xem bọn tao tức chết có đúng không!”

Tôi hung ác nói: “Người khiến các người tức chết không phải tôi, là Triệu Mỹ Mỹ mới đúng.”

“Phải biết, người sinh con với tình nhân là chị ta, người lén phén là chị ta, người cắm sừng anh trai tôi cũng là chị ta!”

“Nếu các người thành quỷ, nhớ kỹ nhất định phải đi tìm chị ta đấy!”

“Tìm chị ta chớ đừng tìm tôi đấy”

Dứt lời, hai cái máy giám sát sự sống trong phòng bệnh đều phát ra những tiếng bíp chói tai.

Bác sĩ và y tá chạy vào, sau một loạt thao tác, họ nói với tôi: “Cô Tôn, xin nén bi thương.”

Tôi cố nén vài giọt nước mắt, tôi bi thương cái rắm đấy.

Tôi khua chiêng gõ trống còn được nữa đấy.

Có điều, vẫn còn cách đại kết cục một bước, Triệu Mỹ Mỹ giết tôi vẫn còn chưa gặp chuyện đây này.

Vừa vặn mượn cái chết của bố mẹ, tôi đã có lý do để đi gặp Tôn Đại Bằng.

Tôi đến đó với đôi mắt ngấn lệ, Tôn Đại Bằng trông thấy tôi, bảo: “Là tự tay tao giết bố mẹ, muốn đánh muốn mắng tùy mày, nhưng mày có thể đồng ý với tao, chăm sóc tốt cho Mỹ Mỹ được không.”

“Mày biết đời này tao yêu cô ấy nhất mà, tao hy vọng cô ấy sẽ được hạnh phúc!”

Tôi nở một nụ cười mỉa mai: “Anh hy vọng chị ta hạnh phúc, nhưng anh có biết con của anh hoàn toàn không phải con ruột của mình không hả.”

Không đợi Tôn Đại Bằng kịp phản ứng, tôi trực tiếp ném những bức ảnh giường chiếu đủ các loại tư thế của Triệu Mỹ Mỹ với trúc mã của chị ta vào trước mặt anh ta.

“Anh vì một người phụ nữ cắm sừng mình, vì một đứa con hoang mà giết bố mẹ ruột của mình. Tôn Đại Bằng, anh hoàn toàn là một kẻ ngốc.”

Nói xong, tôi liền đứng lên, cười khẩy bảo: “Anh có biết người vợ yêu dấu của mình đang làm gì trong lúc anh phải đau khổ chịu đựng trong trại tạm giam hay không?”

Tôn Đại Bằng ngẩng đầu nhìn tôi, tôi mỉa mai cười một tiếng: “Chị ta đang ngủ trong lòng đối thủ một mất một còn của anh đấy, định sinh thêm một đứa nữa đấy mà, còn anh thì sao? Nửa đời sau đều phải sống trong lao tù, đợi anh ra ngoài rồi, chỉ e đứa con thứ hai của Triệu Mỹ Mỹ đã lớn rồi đấy.”

“Anh tình nguyện nhìn người con gái mình yêu vui vẻ dưới thân người đàn ông khác như vậy ư?”

Nói xong, tôi nghênh ngang rời đi.

Không ngờ kế hoạch lại được thực hiện nhanh hơn tưởng tượng của tôi nhiều.

Lúc tôi gặp lại Triệu Mỹ Mỹ, chị ta đang ở bệnh viện.

Chị ta bị Tôn Đại Bằng dùng dao cắt đứt động mạch cổ, nghe nói hiện trường cực kì máu me.

“Cô Tôn Hiểu Hiểu, chúng tôi không muốn làm phiền cô, nhưng chúng tôi đã tra qua, chị dâu của cô chính là trẻ mồ côi, bố mẹ nằm trong danh sách người liên hệ khẩn cấp của cô cũng đều chết hết rồi, chồng cô ấy lại là hung thủ giết cô ấy, chúng tôi chỉ có thể tìm đến cô để ký tên giúp cô ấy mà thôi.”

“Tiêu tiền cứu chữa hay tiếp tục trị liệu, phải xem cô Tôn cô rồi.”

Nói xong, nhân viên công tác rời đi.

Để lại tôi với Triệu Mỹ Mỹ trong phòng bệnh.

Máy thở tràn ngập sương mù do Triệu Mỹ Mỹ hít thở khó khăn, chị ta nửa tỉnh nửa mê nhìn tôi.

Tôi tháo máy thở của chị ta xuống, Triệu Mỹ Mỹ há to miệng: Vì sao, mày, không cứu con trai tao.”

Tôi nhìn ánh mắt chất vấn của chị ta, biết rằng chị ta cũng đã sống lại.

“Nếu mày cứu được Diệu Tổ, mọi chuyện sẽ không trở thành thế này. Con tao sẽ lớn lên bình an, Đại Bằng cũng sẽ không biết chuyện tao đi quá giới hạn, Tôn Hiểu Hiểu, vì sao mày không cứu con trai tao.”

Chị ta hít thở cực kỳ khó khăn, mắt thấy sắp tắt thở đến nơi rồi.

Như thế không được đâu, tôi còn chưa muốn nói hết những lời mình muốn nói đâu đấy.

Thế là tôi vội vàng đeo lại máy thở cho chị ta.

Sau đó kề sát tai chị ta, bảo: “Tôi không cứu con trai chị, là vì, kiếp trước, chị hại chết tôi, cho nên kiếp này, tôi chỉ có duy nhất một mục đích, chính là tôi phải khiến những người hại chết mình chôn cùng tôi.”

“Bây giờ, quyền sống chết của chị đang nằm trong tay tôi, tôi biết chị còn muốn sống, dù sao tình nhân cũ của chị vẫn còn trên thế gian này mà nhỉ, chị yêu anh ta như thế, nhưng lại vì anh ta quá nghèo, cho nên chị mới gả cho anh tôi. Bây giờ anh tôi chết rồi, con trai cũng chết rồi, chị muốn tiếp tục ở cùng tình nhân cũ để sinh thêm con cho anh ta đúng không. Đáng tiếc, chị không còn hy vọng nữa rồi, bởi vì tôi sẽ ký vào giấy đồng ý từ bỏ trị liệu cho chị.”

“Triệu Mỹ Mỹ, chị nên xuống dưới đoàn tụ với bố mẹ và gia đình tôi.”

“Chắc hẳn bọn họ sẽ rất vui mừng khi gặp được chị nhỉ.”

Nói xong, tôi cười gằn bỏ ra khỏi phòng bệnh, trên tờ giấy đồng ý có ghi bốn chữ từ bỏ trị liệu, cắt đứt cơ hội sống sót cuối cùng của Triệu Mỹ Mỹ.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Mỹ Mỹ cũng chết.

Khi tôi đang thong thả bước đi trên hành lang bệnh viện, linh hồn yếu ớt của Diệu Tổ xuất hiện. Nó uất ức hỏi tôi: “Cô, sao cô lại không cứu cháu, rõ ràng ở kiếp trước cô đã xông đến ôm lấy cháu, cứu cháu, sao kiếp này cô lại bỏ mặt cháu thế, là Diệu Tổ đã làm sai điều gì sao?”

“Cô út, mặc kệ kiếp trước cháu có làm sai điều gì đi nữa, cô cũng không thể nào tha thứ cho cháu ở kiếp này được sao?”

“Cô út, cháu mới chỉ là một đứa bé ba tuổi thôi đấy.”

Tôn Diệu Tổ chớp đôi mắt của bé con, nó cho rằng tôi sẽ mắc lừa, nhưng tôi chỉ nhếch khóe miệng cười một tiếng: “Tôn Diệu Tổ, tôi biết việc dùng linh hồn cầu xin tha thứ sẽ có thể đổi được một lần trùng sinh cho cậu, nên cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu, tôi cứu cậu, cậu lại giết tôi, vậy nên cậu chỉ xứng xuống địa ngục mà thôi.”

Vừa dứt lời, đôi mắt của Tôn Diệu Tổ liền hóa đen, ngay sau đó nó phát ra tiếng thét đau đớn, cả người hóa thành một làn khói đen, cuối cùng tan thành mây khói.

Từ khi trùng sinh, tôi đã biết được bí mật có liên quan rất lớn đến việc sống lại, đó chính sau khi báo thù thành công, không được tha thứ cho linh hồn đã chết.

Bằng không, khi người chết sẽ có cơ hội sống lại sau khi được tha thứ.

Tôi cũng không ngốc đến thế, sử dụng cuộc sống tươi đẹp mà tôi có được khi sống lại để chiến đấu với những người sống lại khác.

Khiến họ tan thành mây khói mới chính là kết cục tốt nhất.

Và tôi sẽ độc chiếm căn nhà bị thu hồi đất kia của bố mẹ, cầm lấy ba trăm vạn tiền đền bù rời khỏi thành phố này, hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn!

Đó là một cuộc sống tốt đẹp tôi còn chưa kịp hưởng thụ ở kiếp trước!

Kiếp này, tôi phải tận hưởng cho thật tốt!

(Hoàn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.