Vu Doanh cười nói rồi lục lọi tìm ra hai gói trà thanh nhiệt đưa tôi pha uống.
Sau khi dùng hết nửa gói khăn giấy nữa, tôi thở dài, nhìn tin nhắn mới nhất Thẩm Từ gửi cho tôi——
“Bé yêu, sao không trả lời anh?”
Tôi từ từ đặt tay lên nút gửi.
Chưa đầy ba giây sau, Thẩm Từ trả lời——
“Bé yêu, đừng đùa nữa.”
Máu mũi ngừng chảy.
Cuộc gọi từ Thẩm Từ đến, tôi ra ban công nghe máy.
“Bé yêu, hôm nay tâm trạng em không tốt à?” Giọng hắn trầm thấp, mang chút lo lắng.
Tôi im lặng hai giây, rồi khó nhọc mở miệng: “Chia tay.”
Đầu dây bên kia có vài nhịp thở ngắt quãng.
“Em đừng đùa nữa.” Thẩm Từ cố gắng kìm nén giọng nói.
“Em nghiêm túc đấy, em muốn chia tay.” Nước mắt đã dâng đầy trong mắt tôi, tôi chớp mắt vài cái, nước mắt tuôn thành dòng.
“Tại sao?” Hắn hỏi tôi.
“Vì… vì tự nhiên thấy ở bên anh chẳng có gì thú vị nữa, không muốn yêu đương nữa.”
Tôi lúng túng dùng mu bàn tay lau nước mắt, cố hết sức để giọng mình nghe lạnh nhạt và vô tình.
“Có phải em ở trường buồn chán quá không, cuối tuần anh đưa em sang thành phố bên chơi được không?”
“Hay là anh có chỗ nào chưa làm tốt, anh có thể sửa.”
“Em nói đi, anh sẽ sửa hết.”
Giọng Thẩm Từ run rẩy, đầy vẻ cầu khẩn.
“Không có, chỉ là em không muốn yêu nữa thôi.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Im lặng hồi lâu, điện thoại đầu kia bị cúp máy.
14.
Lại chia tay lần nữa.
Vu Doanh không kìm được mà than thở: “Lê Thư, cậu không phá phách thì sẽ chết à!”
Tôi mắt đỏ ngầu, nghiêm túc gật đầu với cô ấy: “Sẽ chết.”
Cô ấy trợn mắt nhìn tôi, hoàn toàn cạn lời.
“Thật không hiểu nổi cậu, mới đây còn vui vẻ đi công viên giải trí, tự dưng nói chia tay là chia tay, bỏ rơi người ta rồi mình lại khóc thảm như vậy. Thẩm Từ gặp cậu, đúng là xui xẻo mà.”
Đúng vậy, tính ra hắn thật xui xẻo.
Môi tôi tái nhợt, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Tôi đã xuyên vào thế giới này.
Trong thế giới gốc không có tôi.
Trước khi gặp Thẩm Từ, tôi không biết thân phận của mình.
Mãi đến khi Thẩm Từ theo đuổi được tôi, chúng tôi yêu nhau, ý thức của tôi mới thức tỉnh.
Hóa ra tôi chỉ là một nhân vật công cụ.
Tôi cần phải theo kịch bản, chia tay Thẩm Từ năm lần.
Làm tổn thương hắn để hắn phong tỏa trái tim, trở thành vị tổng tài lạnh lùng trong tương lai.
Hướng đi tiếp theo của câu chuyện không cần lo, tôi chỉ cần hoàn thành đúng thời hạn mỗi lần chia tay và quay lại.
Khi mọi chuyện kết thúc, tôi có thể ở lại thế giới này, không còn bị điều khiển nữa.
Nếu không hoàn thành đúng hạn, sinh lực của cơ thể tôi sẽ dần dần bị rút cạn, cho đến khi suy tàn và chết.
Ban đầu, tôi không tin.
Yêu đương với Thẩm Từ tốt đẹp như thế, tại sao lại phải vô duyên vô cớ chia tay?
Tôi không muốn.
Hậu quả là tôi bắt đầu chảy máu mũi, ù tai, hoa mắt, nội tạng như bị ép chặt, đau âm ỉ.
Đi khám bệnh viện cũng không tìm ra bệnh gì.
Tôi sợ rồi, tôi còn không muốn chết.
Chỉ có thể giữ kín bí mật không thể nói ra này, và nhảy qua lại giữa chia tay và quay lại.
15.
Chưa kịp đợi lệnh tái hợp, tôi đã gặp Thẩm Từ trước.
“Lê Thư.”
Thẩm Từ mặc một bộ đồ đen gần như hòa vào màu của đêm tối, từ trong bóng tối bước ra.
Tôi dừng bước chân lại.
“Anh đã nghĩ mấy ngày rồi, vẫn không kiềm được muốn hỏi em, thực sự nói không cần anh là không cần nữa sao?”
Thẩm Từ nói bằng giọng khàn khàn.
Gió đêm lùa vào vạt áo khiến nó bay qua lại, mùi khói thuốc từ người hắn quấn lấy và phả vào mũi tôi.
Tôi cúi đầu, mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Sự im lặng lan tỏa dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Hắn nhìn tôi rất lâu, chút hy vọng cuối cùng trong ánh mắt hoàn toàn tan biến.
“Anh hiểu rồi, mẹ kiếp, anh đúng là thằng hèn mà.”
“Lần cuối cùng anh hèn hạ.”
Thẩm Từ cười khổ, rồi quay lưng đi mà không ngoái lại.
16.
Thẩm Từ đã chuyển về căn hộ bên ngoài trường.
Ngày hôm sau khi hắn đến tìm tôi, hắn đã dứt khoát chuyển về.
Trước đây hắn xin ở ký túc xá là để có thể ở trong trường và ở bên cạnh tôi.
Giờ chia tay rồi, cũng không cần thiết nữa.
Tôi đã đợi rất lâu, nhưng vẫn chưa nhận được lệnh tái hợp.
Trong khoảng thời gian này, tôi gặp Thẩm Từ hai lần.
Một lần là do Vu Doanh và Mạnh Vĩ lén lút bàn bạc với nhau, lừa tôi và Thẩm Từ đến phòng karaoke.
Tôi đến muộn.
Âm nhạc trong phòng bao lấn át tiếng cửa mở.
Tôi đứng ở cửa, nhìn Thẩm Từ đang ngồi trên ghế sofa.
Hắn hút thuốc rất nhiều, hết điếu này đến điếu khác.
Có người hỏi hắn: “Từ ca thích kiểu con gái nào vậy?”
Người bên cạnh cười đáp: “Tôi biết, thích con gái tóc dài, trông ngây thơ.”
“Cậu ấy trúng tiếng sét ái tình với bạn gái cũ của mình, theo đuổi quyết liệt lắm.”
Thẩm Từ ngồi đó không nói gì, mặc kệ họ cười đùa.
Tôi xoay người, lặng lẽ rời đi mà không ai hay biết.
Lần khác là ở tòa nhà giảng đường.
Tòa nhà đó dành cho sinh viên các khoa khác nhau học các môn chung.
Vừa tan học, tôi và Vu Doanh ôm sách, chen chúc trong đám đông chầm chậm đi ra ngoài.
Người rất đông, hành lang vốn rộng rãi giờ trở nên chật chội.
Nam sinh bên cạnh gần như dán sát vào người tôi.
Tôi quay đầu lại nhỏ giọng than thở với Vu Doanh, lần sau nhất định phải đợi mọi người ra hết mới rời khỏi lớp.
Quay đầu lại, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá đắng quen thuộc.
Người bên cạnh đã đổi thành một người khác.
Tôi ngước lên.
Là Thẩm Từ.
Đường nét khuôn mặt hắn sắc sảo và đẹp đẽ, đôi môi mím chặt lạnh lùng.
Thẩm Từ không liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt lạnh lùng, dường như bị dòng người đẩy đến bên cạnh tôi.
Tôi cụp mắt xuống, im lặng để cánh tay mình chạm vào cánh tay hắn.
“Xin chào, có thể cho em xin số liên lạc không?” Cô gái phía sau nghiêng về phía hắn, mặt đỏ bừng, hỏi xin số liên lạc.
Tim tôi thắt lại, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Từ.
“Được.”
Thẩm Từ hơi nhướn đuôi mắt, cười nhạt.
Hắn nhận lấy cuốn sổ của cô gái, rút chiếc bút từ túi ra, viết xoẹt xoẹt số WeChat của mình.
Tim tôi như bị lưỡi dao cùn cắt ra, nỗi đau và nỗi buồn trào ra từ vết thương.
Tôi nắm chặt quyển sách, cố kìm nước mắt, ngón tay trắng bệch vì căng thẳng.
Nỗi ấm ức không thể kiềm chế ập đến như sóng triều, tôi lảo đảo xoay người, ngược dòng người cố chen ra ngoài.
“Lê Thư, cậu đi đâu vậy?” Vu Doanh đuổi theo tôi.
“Mình để quên đồ ở trong lớp rồi, cậu cứ về trước đi.”
Tôi nói dối, xin lỗi chen qua từng người, lẻ loi quay lại lớp học.
Lớp học trống không, tôi nằm úp mặt xuống bàn và khóc nức nở.
Tôi có thể tìm cách quay lại với Thẩm Từ.
Nhưng tôi không cảm thấy hạnh phúc.
Nhân dịp kỳ nghỉ dài, tôi ở trong ký túc xá suốt hai ngày, liên tục chảy máu mũi và cảm thấy đau âm ỉ trong người.
Cơ quan nội tạng cũng bắt đầu mơ hồ trở nên đau nhói.
Vu Doanh về nhà, buổi tối rảnh rỗi nhàm chán gọi điện thoại video cho tôi.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch giống như nữ quỷ của tôi, lại hoảng sợ.
“Lại tức giận sao? Mình tìm cho cậu một người đàn ông để bầu bạn nhé?”
Tôi uể oải xua tay từ chối: “”Không cần đâu.”
“Có phải cậu lại muốn tìm Thẩm Từ để quay lại không?” Vu Doanh nhìn bộ dạng tôi cúi đầu đáp mắt kia, ghét bỏ nói.
Tôi nhét khăn giấy sạch vào mũi, trả lời cô ấy:
“Nghĩ cũng vô dụng, ngày đó cậu cũng nhìn thấy, anh ta thêm phương thức liên lạc với cô gái khác, mình vẫn là đừng tự làm mất mặt.”
Vu Doanh khẽ nhếch miệng, ánh mắt kỳ lạ: “Cậu chắc chắn chưa xem trang thông báo tình yêu.”
Vài phút sau, cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh.
Đó là ảnh chụp màn hình của một bài đăng trên trang thông báo tình yêu từ cô gái đó.
Cô gái đăng bài- –
“Dù hơi buồn một chút, nhưng khả năng tài chính đã an ủi tôi, huhu. Nếu có cơ hội như vậy lần nữa, xin hãy liên hệ với tôi!!!”
Hình ảnh phía dưới là lịch sử trò chuyện của cô ấy và Thẩm Từ.
Thời gian biểu hiện, Thẩm Từ thông qua bạn tốt, ngay sau đó liền nhắn ba câu –
[Thật ngại quá, cho cậu phương thức liên lạc là để chọc giận một người.]
[Hành động này là rất không thích hợp, tôi xin lỗi lần nữa.]
[Xin hãy nhận lấy.]
Ngay sau đó là chuyển khoản năm chữ số.
Cô gái nhận, muốn trả lời Thẩm Từ một câu thì tin nhắn bị báo lỗi đỏ.
Tôi muốn đi tìm hắn!
Sự uể oải và chán nản của tôi ngay lập tức biến mất.
Tôi vội vàng bật dậy khỏi giường, tim đập thình thịch.
“Mạnh Vĩ còn ở trường học, mình lập tức bảo anh ấy đưa chìa khóa nhà Thẩm Từ cho cậu, nếu Thẩm Từ không mở cửa cho cậu, cậu liền xông vào.”
Vu Doanh vỗ đùi một cái, suy nghĩ rất chu đáo.
Sau khi lấy được chìa khóa, tôi vô cùng lo lắng đón xe thẳng đến nhà của Thẩm Từ.
Đến nơi, tôi bấm chuông mãi mà không có ai trả lời. Không có ở đây sao?
Tôi đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng quyết định mở cửa bằng chìa khóa.
Căn phòng tối om tràn ngập mùi thuốc lá và rượu.
Tôi mò mẫm trên tường một lúc mới tìm thấy công tắc.
Bật đèn lên, tôi thấy Thẩm Từ nhắm mắt nằm nghiêng trên ghế sofa.
Lông mày hắn cau lại, hàng mi dài đổ bóng mờ nhạt dưới mắt.
Trên mặt đất một đống tàn thuốc, còn có mấy chai rượu rỗng.
Dưới đất đầy tàn thuốc và đầu lọc, còn có vài chai rượu trống rỗng.
17.
Tôi đứng trước ghế sô pha gọi hắn: “Thẩm Từ, Thẩm Từ…”
Thẩm Từ từ từ tỉnh lại, mở mí mắt nhìn chăm chú vào tôi, ánh mắt lơ đãng.
Tôi nhìn thấy trong mắt hắn đầy những tia máu đỏ, tôi hít một hơi lạnh: “Em đi mua thuốc giải rượu.”
“Không cần, tôi không say.” Thẩm Từ lạnh lùng ngồi dậy, khó chịu xoa xoa trán.
“Mạnh miệng.”
Tôi cũng không vạch trần hắn, quay đầu đi về phía bếp.
“Vậy em đi rót cho anh ly nước.”
“Không phiền cô quan tâm, cô tới đây làm gì?” Hắn đứng lên vươn cánh tay dài, kéo lấy cổ tay của tôi.
“…”
Hai chữ “quay lại” nghẹn ngào trong cổ họng, quay vòng mãi không thể thốt ra.
Thấy tôi im lặng, Thẩm Từ buông tôi ra, cười nhạo: “Nếu không có chuyện gì, cô có thể đi rồi.”
Tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.