Tôi Không Phải Là Bé Ngoan

Chương 1


1.

Hai giờ sáng, tiếng tin nhắn khiến tôi bực bội tỉnh giấc. 

Là tin nhắn của Trần Chi Minh.

[Say rồi, tới đón tôi.]

Vị thái tử gia này luôn hống hách, lời ít ý nhiều. Lần này, ngay cả định vị cũng chẳng thèm gửi, cứ như chắc chắn tôi sẽ tìm được hắn.

Gần một tháng bên nhau. Nhưng Trần Chi Minh chưa từng xem tôi là người yêu.

Ra lệnh cho tôi, còn giống sai bảo osin hơn.

Giấc ngủ bị phá hỏng, tôi chán nản vô cùng.

Anh chàng đẹp mã mà tự luyến này nghĩ gì vậy? Say thì gọi lái xe đi chứ? Tìm tôi làm gì?

Nhưng nghĩ đến lời thách thức với bạn bè, tôi lại nhịn xuống, tiếp tục diễn trò.

Tôi chậm rãi gõ chữ, nhắn lại:

[Vâng, A Minh! Em dậy ngay đây, khoảng mười phút nữa đến chỗ anh.]

Trần Chi Minh nhắn lại, giọng điệu lười biếng nhưng đầy khinh miệt:

[Chờ em, cún ngoan của tôi.]

2.

Tôi cầm chìa khóa, chuẩn bị đi đón Trần Chi Minh.

Nhưng vừa ra đến phòng khách, lại chạm mặt anh kế vừa về.

Chu Kình Vũ, người anh trai không cùng dòng máu.

Dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt anh vẫn lạnh lùng, sắc nét như thường lệ.

Hình như anh vừa tan sở. Áo khoác vắt hờ trên tay, tay áo sơ mi xắn cao, để lộ hình xăm nơi cổ tay.

Vừa phóng khoáng lại uy nghiêm.

Chu Kình Vũ lạnh lùng nhìn tôi.

“Khuya khoắt thế này còn đi đâu?”

Tôi mỉm cười ngọt ngào:

“Dạ, bạn trai em say, đang đợi em đến đón.”

Sắc mặt Chu Kình Vũ tối sầm, anh ném áo khoác lên ghế sô pha.

Lát sau, anh lạnh lùng lên tiếng:

“Về ngủ.”

“Đại tiểu thư Chu gia không cần làm tài xế cho bất cứ ai.”

Tôi mỉm cười, tiến lại gần Chu Kình Vũ, lấy bao thuốc trong túi quần anh.

Châm lửa, phả ra làn khói mờ ảo.

“Anh à, anh không hiểu đâu.”

“Không phải tài xế, vì thích anh ấy, nên em bằng lòng làm mọi thứ vì anh ấy.”

Chu Kình Vũ nhíu mày, anh giật lấy điếu thuốc trên tay tôi, dập tắt.

Vẻ mặt giận dữ không thể che giấu, anh day day ấn đường:

“Em học hút thuốc từ bao giờ vậy?”

Tôi lại châm lửa, lặng lẽ nhìn ánh lửa hắt lên gương mặt tuấn tú của Chu Kình Vũ.

Tôi khẽ nói:

“Anh trai, người khơi nguồn là anh mà.”

“Anh từ chối lời tỏ tình của em, em đau khổ đến mức phải tìm đến thuốc lá.”

Tôi luôn rõ ràng.

Tôi có một thứ tình cảm kì lạ với chính anh trai mình.

Chu Kình Vũ im lặng.

Tôi lại rút một điếu thuốc, xoay xoay chìa khóa xe trước mặt anh:

“Chỉ là, giờ em không còn đau khổ nữa.”

“Anh trai à, hình như em thích bạn trai em hơn anh rồi đấy.”

“Em đi đón anh ấy đây, anh ngủ sớm đi.”

Đóng cửa, rời khỏi tầm mắt Chu Kình Vũ, tôi nhịn không được bật cười.

Cảm giác nói dối, thật tuyệt.

Từ sau khi tỏ tình với Chu Kình Vũ, anh luôn lạnh nhạt với tôi.

Lời anh nói tối nay, còn nhiều hơn cả tuần trước cộng lại.

Anh trai à, em cố tình chọc tức anh đấy.

Nếu không, sao anh nhận ra tình cảm của mình?

Em tin, anh cũng có chút thích em.

3.

Đến quán bar, cửa phòng bao vẫn đóng chặt.

Đứng ngoài đã nghe rõ tiếng cười nói bên trong.

Bọn họ lại đang giễu cợt tôi.

“Ai ngờ Chu Khê lại mê anh Minh đến thế. Trước kia vênh mặt hất hàm sai khiến, giờ anh Minh nhắn cái là chạy đến ngay.”

“Mấy hôm trước còn học đua xe vì anh Minh, tí nữa thì đ.â.m xe vào bệnh viện!”

“Tao thấy đừng gọi là đại tiểu thư Chu gia nữa, gọi là con cún nhà họ Chu đi.”

Đúng vậy.

Gần như cả Bắc Kinh đều biết, tôi si mê Trần Chi Minh.

Hy vọng những lời đồn thổi này cũng đến tai anh trai.

Tôi giả vờ như không nghe thấy, mỉm cười đẩy cửa phòng.

Khoảnh khắc tôi bước vào, cả căn phòng im lặng.

Gã đàn ông ngồi vị trí chủ tọa dường như chẳng mảy may bận tâm đến những lời lẽ tục tĩu kia.

Hắn vẫn ung dung như thường, mân mê chuỗi tràng hạt trên tay.

Trần Chi Minh ra hiệu gọi tôi.

“Lại đây.”

Tôi ngoan ngoãn bước đến bên hắn.

Như đối xử với thú cưng, hắn xoa đầu tôi.

Tôi thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng nét mặt vẫn không đổi.

Trần Chi Minh khẽ cười:

“Bé ngoan, em nói mười phút là đến.”

“Nhưng giờ đã hai giờ rưỡi, em đến muộn rồi.”

“Em nói xem, tôi nên phạt em thế nào?”

Quả nhiên, lịch thiệp và dịu dàng chỉ là vỏ bọc, Trần Chi Minh nhanh chóng để lộ bản chất thật.

Hắn tùy tiện ném quả xoài xuống chân, hất mặt về phía tôi:

“Gọt cho tôi.”

Tôi nghiến răng ken két.

Tên khốn, hắn biết rõ tôi dị ứng xoài.

Nhưng để thắng cược, tôi không thể không nhịn.

Tôi đeo bao tay, cầm quả xoài lên, tỉ mỉ gọt vỏ.

Trong phòng bao vang lên tiếng hít khí lạnh.

Tôi nghe thấy có người thì thầm:

“Không thể nào, đây là Chu Khê sao? Thế mà cũng nhịn được?”

Gọt xong, tôi còn không quên cắt miếng, bưng đến trước mặt Trần Chi Minh.

“A Minh, thế này được chưa?”

Trần Chi Minh cười nhạt, bóp má tôi:

“Ngoan lắm.”

Nhưng ngay sau đó, hắn cầm ly rượu, chậm rãi đổ lên đầu tôi.

Tóc tôi ướt sũng vì rượu.

Trần Chi Minh lấy khăn lau sạch từng ngón tay.

Không biết từ lúc nào, đáy mắt hắn đã lạnh như băng.

“Bé ngoan, em quên rồi à, tôi không thích xoài.”

Trần Chi Minh thẳng tay đổ đĩa xoài vào thùng rác.

Hắn siết chặt cổ tay tôi, lôi ra ngoài.

Trần Chi Minh nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt:

“Ngay cả tôi thích gì cũng không biết, cút về.”

Nhìn cánh cửa đóng sập, tôi cười khẩy.

Trần Chi Minh, được lắm.

Tôi rút điện thoại, mở khung chat trên cùng, gửi một tin nhắn:

[Cược thêm năm ngàn vạn, theo hay không?]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.