1.
Tôi và Lâm Phong đã chuẩn bị mang thai suốt ba năm, làm mọi thứ sẵn sàng mới đón được Lâm Dự.
Con bé là đứa con chúng tôi mong đợi bấy lâu.
Lần đầu nhìn thấy con, nhỏ bé nằm gọn trong tay, chúng tôi yêu thương con vô cùng.
Nhưng không ngờ, đó lại là khởi đầu của cơn ác mộng.
Con bé ban đêm không bao giờ chịu ngủ, bắt buộc chúng tôi phải bế nó đi lòng vòng suốt đêm.
Chỉ cần dừng lại hoặc đặt nó xuống giường, nó sẽ hét toáng lên, khóc lóc thảm thiết, khiến hàng xóm nhiều lần nghi ngờ chúng tôi ngược đãi trẻ nhỏ.
Không còn cách nào khác, tôi, Lâm Phong, và mẹ chồng phải thay nhau bế con suốt cả đêm.
Không phải là chúng tôi chưa từng thuê bảo mẫu, nhưng con bé đã đuổi ba người bảo mẫu đi rồi.
Người bảo mẫu cuối cùng rời đi nói với chúng tôi rằng, chưa bao giờ bà ấy thấy một đứa trẻ khó nuôi đến thế.
May mắn thay, ba người chúng tôi thay phiên nhau mới qua được thời gian sau sinh.
Lớn thêm chút, con bé bắt đầu cực kỳ ích kỷ, không muốn chia sẻ với ai.
Bất cứ thứ gì nó thích, chúng tôi không được động vào, không được rời khỏi tầm mắt nó, nếu không, nó sẽ hét toáng lên.
Bạn bè tôi, người học về giáo dục mầm non, nói rằng đây là chuyện bình thường, trẻ ở độ tuổi này chỉ biết quan tâm đến bản thân, chưa biết chia sẻ và đang trong giai đoạn có ý thức sở hữu rất mạnh mẽ.
Tôi cố nén những nghi ngờ và bắt đầu chăm sóc con bé kỹ hơn, hy vọng nó lớn lên một cách thuận lợi.
Khi vào mẫu giáo, con bé thích giành đồ chơi của người khác, hễ không vừa ý là đánh bạn.
Khi giáo viên dạy bảo, nó lại lăn ra ăn vạ.
Cô giáo mẫu giáo đã phản ánh nhiều lần về hành vi của con bé, yêu cầu chúng tôi chú ý và chỉnh sửa.
Lần này, tôi và Lâm Phong không chiều con nữa, nghiêm túc dạy dỗ và phê bình nó, nhưng nó không hề sửa đổi.
Không còn cách nào, chúng tôi phải đánh con bé lần đầu tiên, và nó có vẻ giảm bớt, nhưng sau này tôi mới biết đó chỉ là con bé đang ấp ủ những mưu đồ tồi tệ hơn.
Chưa đầy một tuần sau, nó khóc lóc về nhà, nói rằng giáo viên ngược đãi nó, không cho ăn cơm, nhéo và đánh nó, thậm chí dùng kim chích nó.
Nhìn vết hằn trên tay nó, mẹ chồng tôi xót xa lắm, ngay trong đêm bà đã lao đến trường mẫu giáo.
Tôi có chút nghi ngờ, vì tôi từng tiếp xúc với cô giáo của nó, cô ấy là một giáo viên trẻ mới tốt nghiệp, rất dịu dàng, chắc không thể làm những chuyện như vậy.
Tôi cố giữ bình tĩnh cho mẹ chồng, nhưng bà không thể chịu nổi, khóc lóc: “Bình thường các con dạy dỗ nó, mẹ xót xa nhưng không can thiệp, nhưng lần này thì không thể! Cháu yêu của mẹ bị ức h.i.ế.p thế này, sau này còn để lại bóng đen tâm lý thì sao? Thật là một giáo viên độc ác!”
Chúng tôi đã báo cảnh sát ngay trong đêm và đến trường mẫu giáo.
Khi xem camera, thì ra toàn bộ là con bé dựng chuyện.
Nó không ăn trưa vì bướng bỉnh, hai cô giáo thay phiên dỗ dành cũng không ăn thua.
Chuyện giáo viên đánh hay nhéo nó hoàn toàn không tồn tại, vết hằn trên tay là do nó tự lấy kim châm vào để vu oan.
Cả gia đình chúng tôi cúi gập người xin lỗi liên tục tại đồn cảnh sát.
Sau khi rời trường mẫu giáo, hiệu trưởng đã tế nhị khuyên chúng tôi chuyển trường cho con.
Bà ấy nói rằng Lâm Dự là một “bạo chúa” trong lớp, cực kỳ ích kỷ và chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Những vụ đánh bạn đã xảy ra không dưới mười lần, còn đối với giáo viên thì không hề tôn trọng, hễ không vừa ý là lăn ra ăn vạ.
Giáo viên chỉ dám phê bình và dạy dỗ, không dám động tay, nên con bé ngày càng quá quắt, chỉ thích làm khổ giáo viên.
“Nói thật, nếu lại có chuyện vu oan giáo viên như thế này thêm lần nữa, làm sao tôi còn có thể tuyển giáo viên vào trường nữa?”
“Mẹ của Lâm Dự, cô cũng nên chú ý hơn đến việc giáo dục con bé. Nó đã sáu tuổi rồi, nếu không sửa những thói quen này ngay bây giờ, thì sau này sẽ rất khó.”
Tôi xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Trời biết, chúng tôi chưa bao giờ bỏ bê việc giáo dục con bé ở nhà, nhưng kết quả lại là nuôi dạy ra một “đứa trẻ hư”.