Sau khi bọn họ biết máu cuống rốn có thể trị bệnh bạch cầu, khối u, bọn họ mới lập kế hoạch sinh ra một đứa con khác, phòng bệnh cho Triệu Hi Lai.
[Sao cốt truyện lại chó má thế này nhỉ, đến nỗi tôi không biết nên mở miệng từ đâu.]
[Giấc mộng tươi đẹp kia đã bị phá vỡ, chân tướng hiện thực tàn khốc như thế, nếu là tôi thì tôi sẽ phát điên mất!]
[Vốn tưởng rằng bố mẹ rất yêu mình, không ngờ ngay cả việc sinh ra cũng bị tính toán.]
[Cả đời em gái phải dọn đường cho anh trai!]
[Quá thảm quá thảm, đứa con gái này quá thảm rồi!]
[Đau lòng cho em gái quá, em gái đã làm sai cái gì cơ chứ? Ngay cả sinh ra cũng là vì anh trai. Sinh vì anh trai, chết vì anh trai. Bố mẹ nhà này giả tạo ghê!]
Ngay cả đoạn chân tướng bí ẩn này cũng bị đào móc ra, bố tôi không thể giả bộ được nữa: “Nhưng không phải con bé vẫn sống rất tốt sao, chúng tôi đối xử với con bé không tệ, từ nhỏ đã cho nó cuộc sống đầy đủ, cơm no áo mặc, đây chỉ là chút hy sinh nho nhỏ mà thôi!”
“Hơn nữa, ai lại muốn con mình bị bệnh chứ? Chúng tôi chỉ đề phòng chuyện không may mà thôi.”
“Nếu như Hi Lai không bệnh tật thì Minh Châu vẫn sống rất tốt mà, không phải sao?”
Mẹ tôi cũng bổ sung: “Lúc tôi mang thai đứa con gái này còn khó chịu hơn nhiều so với mang thai anh trai nó, hơn mười tháng mang thai, ai lại không yêu thương máu thịt trên người mình cho được?”
“Mặc dù Minh Châu phải nhường nhịn Hi Lai một số chuyện nhưng chúng tôi đối xử với con bé không tệ mà.”
Triệu Hi Lai đã sớm không kiềm chế được, lúc này anh ta lập tức đứng lên, chửi bới ầm ĩ: “Triệu Minh Châu! Mày là đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa, bố mẹ cho mày ăn ngon mặc đẹp, cung phụng mày bao nhiêu năm mà giờ mày nhỏ nhen như vậy sao?”
“Triệu Minh Châu, tao mặc kệ mày định dùng phương pháp gì, tóm lại mày phải dừng phiên tòa này lại mau!”
“Có xóa sổ ai thì xóa sổ chứ không phải là tao, tao vô tội mà! Không phải tao làm tất cả!”
Tôi nhìn ba người đối diện như nhìn người xa lạ, bình tĩnh mở miệng: “Nếu hôm nay, tôi không kiện các người lên tòa án xét xử thì một năm sau, tôi sẽ chết trên bàn mổ vì cứu anh trai đó.”
“Mày đang nói cái gì vậy?”
“Tao thấy mày thật sự điên rồi!”
“Phiên tòa do kẻ điên yêu cầu sao có thể coi là thật được? Tôi cầu xin thẩm phán xem xét lại, hủy bỏ phán quyết lần này!”
Nếu bọn họ không tin, tôi chỉ đành trích xuất chân tướng sự thật ở kiếp trước mà thôi.
[Nguyên cáo Triệu Minh Châu sẽ công khai một đoạn ký ức đặc biệt. Đoạn ký ức này đã được máy trích xuất chân tướng xác nhận ký ức này là hoàn toàn chính xác.]
Thẩm phán AI thông báo tính minh bạch cho mọi người biết.
Vừa dứt lời, màn hình lớn bắt đầu chiếu video.
Một năm sau, Triệu Hi Lai được kiểm tra bị nhiễm trùng đường tiết niệu cấp tính, cần thay thận.
Anh ta khóc lóc cầu xin bố mẹ: “Bố mẹ nhất định phải cứu con, con là con trai duy nhất của bố mẹ mà!”
Sau khi bố mẹ vừa biết tin Triệu Hi Lai mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, giống như sấm sét giữa trời quang, hai người bọn họ lo lắng thiếu chút nữa ngất đi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền nghĩ tới việc để tôi làm hiến thận cho Triệu Hi Lai.
“Nuôi dưỡng từ nhỏ, rốt cuộc cũng đến lúc dùng tới. Chỉ là không ngờ Hi Lai của chúng ta còn trẻ như vậy, sao lại bị nhiễm trùng đường tiết niệu chứ…”
“May mà chúng ta đã sinh ra Minh Châu, nếu không Hi Lai phải làm sao bây giờ?”
Chỉ là, Triệu Hi Lai không bằng lòng chỉ đổi một quả, yêu cầu tôi đổi cả hai quả thận cho anh ta.
Mà đương nhiên bố mẹ tốt của tôi không cần nghĩ ngợi, liền gật đầu đáp ứng.
Dù sao, tôi sinh ra là để chuẩn bị cho Triệu Hi.
Đầu tiên bọn họ giở trò than thở khóc lóc cầu xin tôi đổi thận cho anh trai, giở trò đạo đức giả thao túng tôi, nói chúng tôi đều là máu thịt trong lòng bọn họ, mất ai thì bọn họ đều đau lòng như nhau.
Nhưng lúc ở trên bàn mổ, trước khi tôi bị tiêm thuốc mê, chính tai tôi nghe được bác sĩ nói, bố mẹ yêu cầu ghép hai quả thận của tôi cho anh trai.
Cuối cùng, sau khi phẫu thuật tôi xuất huyết quá nhiều, chết trên bàn mổ lạnh lẽo.
[A a a a a! Xóa sổ, xóa sổ, giết chết, giết bọn họ luôn đi!]
[Sao trên đời này lại có loại bố mẹ xấu xa như vậy! Hổ dữ còn không ăn thịt con mà!]
[Ai mà ngờ được cả đời bị bố mẹ tính kế, đến lúc chết vẫn còn bị lừa gạt, chết không nhắm mắt chính là chuyện này.]
Cùng lúc đó, ba người đối diện lại bắt đầu tức tối đến giậm chân.
“Không có khả năng! Sao nó có đoạn ký ức này? Không phải nó vẫn còn khỏe mạnh đó sao?”
“Chẳng lẽ nó còn có thuật tiên tri? Vậy căn bản việc này vẫn chưa xảy ra, không phải là gian lận sao?”
“Không công bằng! Không công bằng! Rốt cuộc nó đã đút lót thẩm phán cái gì vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm bọn họ, kiếp trước tôi còn chưa kịp tiêm thuốc mê thì đã qua đời rồi.
Nhưng những thông tin tôi nghe được trên bàn mổ và tất cả những sự thật ẩn chứa đằng sau đều là nhờ linh hồn tôi còn tồn tại, việc này khiến tôi đau buồn vô cùng.
“Các người có biết tại sao tôi lại có đoạn ký ức này không, không phải là tôi có thuật tiên tri.”
“Mà là, tôi quả thật đã chết trên bàn mổ.”
“Đây là ký ức cuối cùng trước khi chết. Nếu như hôm nay tôi không kiện các người lên tòa án xét xử thì đó chính là kết cục của tôi.”
“Cũng còn may, người khống chế dị thời không thể chấp nhận nổi, hắn cho ta cơ hội được sống lại.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt ba người đối diện đã trắng bệch cả đi.
Bởi vì việc trọng sinh ở dị thời không mà nói vốn không phải là việc quá kỳ lạ hay bất ngờ gì.
Người khống chế dị thời không là sự tồn tại thần bí, uy nghiêm.
[Bảo sao ngay từ đầu cô gái này đã không chút do dự, hóa ra do cô ấy trọng sinh trở về.]
[Trời ạ, thế thì càng đau lòng hơn. Hóa ra là người đã chết một lần rồi.]
[May là người khống chế dị thời không có mắt, nếu không em gái này chết oan quá.]
[Còn bố mẹ và anh trai nhà này chết không có gì hối tiếc!]
[Các người thấy bố mẹ nhà này ghê gớm không! Vì con trai mà suy nghĩ lâu như vậy. Em gái vừa được sinh ra đã là con rối của bọn họ rồi.]
[Triệu Hi Lai cũng lợi dụng việc này cực kỳ nhuần nhuyễn!]
[Tôi thấy việc xóa sổ thôi còn nhẹ chán, dù sao một năm sau Triệu Hi Lai sẽ mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, vốn không sống được bao lâu.]
[Đề nghị cũng phải cắt hai quả thận của hắn, không tiêm thuốc mê, cắt sống!]
[Tán thành!]
Bình luận nhảy lên rất nhanh, thẩm phán AI lại gõ búa một lần nữa.
“Đùng!”
“Đùng!”
“Đùng!”
Ba tiếng bùa vang lên rõ ràng, rốt cuộc cũng làm cho hiện trường an tĩnh lại.
[Kết quả của phiên tòa này sẽ được công bố ngay bây giờ.]
[Dựa vào việc trích xuất chân tướng của nguyên cáo và người nhà nguyên cáo, Triệu Gia Huy và Tôn Tuyết Mai trọng nam khinh nữ, tội danh được thành lập.]
[Kết quả xét xử lần này được dựa trên sự công bằng, bình đẳng. Không ai được có ý kiến phản đối.]
[Trừng phạt sẽ được thi hành sau.]
Vừa dứt lời, ba người đối diện trăm miệng một lời kêu lên: “Không!”
“Minh Châu! Minh Châu! Bố mẹ cầu xin con! Cầu xin con hãy nói chuyện với người khống chế dị thời không một lần được không?”
“Đúng rồi, hắn có thể cho con cơ hội trùng sinh thì chắc chắn con cũng quen biết hắn, con mau cầu xin hắn tha tội cho Hi Lai đi!”
“Anh trai không có lỗi với em mà! Anh trai xin lỗi em, anh trai dập đầu xin lỗi em! Cầu xin em tha cho anh đi!”
Triệu Hi lai nói xong, không ngừng dập đầu trên đất.
Tôi lạnh nhạt nhìn bọn họ, bình tĩnh lắc đầu: “Từ trước tới nay, thẩm phán là kẻ chí cao vô thượng, thẩm phán đã phán quyết thì không ai có thể thay đổi kết quả, các người biết mà.”
“Tôi căn bản chưa từng gặp qua người khống chế dị thời không lần nào cả, mà người khống chế dị thời không cũng không có quyền can thiệp vào kết quả của thẩm phán.”
Thật ra bọn họ đều hiểu rõ điều này nhưng bọn họ vẫn muốn giãy dụa một chút.
“Minh Châu, van cầu con đó! Kiếp này chúng ta nhất định sẽ đối xử với con tốt hơn, cả đời sau này chúng ta sẽ thật lòng đối đãi với con, bồi thường cho con.”
“Cầu xin con tha thứ cho chúng ta, cầu xin con đừng xóa sổ Hi Lai!”
“Nếu nhất định phải xóa sổ, con cứ xóa sổ bố mẹ, tha cho Hi Lai đi! Người trọng nam khinh nữ là chúng ta, Hi Lai vô tội mà.”
A, vô tội? Triệu Hi Lai là người có lợi lớn nhất, sao có thể vô tội được? Anh ta có vô tội khi đòi đổi lấy hai quả thận của tôi hay không?
Lúc này, giọng nói của thẩm phán AI truyền đến:
[Đã chuẩn bị xong.]
[Triệu Hi Lai, chuẩn bị xóa sổ!]
“Không!”
“Không được!”
“Hi Lai…!”
AI vừa dứt lời, cả người Triệu Hi Lai liền hóa thành từng mảnh giấy nhỏ, dần dần biến mất.
Chỉ còn giọng nói AI vang vọng khắp dị thời không.
Triệu Gia Huy và Tôn Tuyết Mai hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Chờ sau khi bọn họ tỉnh lại, cũng bị tòa án xét xử trừng phạt.
Nghèo rớt mùng tơi, bệnh tật quấn thân.
Hai người bọn họ từng đến cầu xin tôi, cầu xin tôi cho bọn họ vay tiền, cầu xin tôi cứu bọn họ, cầu xin tôi tha thứ cho bọn họ.
Tôi không cho mượn, không cứu, cũng không tha thứ.
Tôi không phải thánh mẫu.
Ở thời không này, chân tướng tàn khốc, nhân tính cũng như thế.
(Hết)