Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 1


01.

 

Trước khi mở cửa, tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, có thể là bạn học mới quen vài ngày trước, hoặc là giáo viên của học viện, nếu không thì là bà hàng xóm bên cạnh, tôi đã nghĩ rất nhiều, nhưng không ngờ người đứng trước cửa lại là Thẩm Yến, người vốn dĩ đang ở trong nước.

 

“Sao anh lại tới đây?”

 

Thẩm Yến quay mặt đi, ngượng ngùng ho một tiếng: “Em đi xa nửa vòng trái đất như vậy, Đại Bạch không ăn không uống, đã gầy mất ba kí rồi.”

 

Đại Bạch là con mèo đen bị cụt đuôi mà tôi và Thẩm Yến cứu trợ khi còn học đại học, ban đầu định tìm người nhận nuôi nó, nhưng nuôi một thời gian rồi tôi lại không nỡ. Thẩm Yến nhìn ra tâm tư của tôi nên tự nguyện chăm sóc nó.

 

Vì thế, Đại Bạch trở thành con mèo chung của tôi và Thẩm Yến.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến, chớp mắt hỏi: “Vậy thì sao?”

 

Một mảng đỏ ửng hiện lên vành tôii của Thẩm Yến: “Ừm thì, Đại Bạch nhớ em. À… Anh cũng nhớ em.”

 

Tôi nghi ngờ lời nói Thẩm Yến: “Với cái tính vô tư vô lo như nó mà có thể sút ba kí vì em sao? Không tin, anh đưa nó ra đây em cân lại.”

 

Thẩm Yến có chút xấu hổ: “Lúc đi vội quá nên quên mang theo mèo rồi.”

 

Tôi: “……”

 

 

02

 

Anh đã đi một chuyến vất vả, kết quả lại chỉ ăn một bữa cơm rồi vội vàng trở về.

 

Tôi đứng dựa vào cửa nhìn bóng dáng vội vã của anh, chợt nghĩ rằng, anh ấy vừa nói đã về nước lúc 7 giờ sáng.

 

Thẩm Yến này, chẳng phải không ngơi nghỉ một giây một phút nào sao?

 

Tôi có chút khó hiểu, hỏi hệ thống: “Vì sao anh ấy lại làm vậy?”

 

Hệ thống: 【Cô biết đấy, người có tiền vẫn luôn rảnh rỗi mà.】

 

“Nhưng trong tôiy Thẩm Yến có một đống việc đang chờ xử lý mà.”

 

Thẩm Yến gần như báo cáo mọi việc với tôi, giữa chúng tôi gần như không có bí mật gì, tôi biết gần đây anh ấy đang bận rộn với một dự án, một tiếng rưỡi sau khi về nước, anh ấy còn có một cuộc họp.

 

Giọng điện tử của hệ thống nghẹn lại: 【Cô cứ xem như anh ấy tranh thủ lúc rảnh rỗi đi.】

 

 

03

 

Hệ thống đã trói định với tôi từ năm tôi mười một tuổi.

 

Hệ thống này không giống với những hệ thống trong tiểu thuyết, nó không giao cho tôi bất kỳ nhiệm vụ nào, cũng không yêu cầu tôi phải hoàn thành điều gì.

 

Nó chỉ nói cho tôi biết rằng thế giới mà tôi đang sống là một quyển sách.

 

Nam chính tên là Thẩm Yến, nữ chính tên là Liễu Tê Chỉ.

 

Đây là câu chuyện về một bá tổng và tiểu bạch hoa.

 

Còn tôi chỉ là nữ phụ làm nền cho câu chuyện này.

 

Tôi là thanh mai trúc mã của Thẩm Yến, cũng là mối tình đầu của anh.

 

Hệ thống nói, khi tôi ra nước ngoài vì tương lai của mình, Thẩm Yến và Liễu Tê Chỉ sẽ trải qua một mối tình đầy đau khổ và sự tồn tại của tôi là để thúc đẩy tình cảm của họ.

 

Vì vậy, khi tôi trở về nước, Liễu Tê Chỉ, người đã ổn định vị trí Thẩm phu nhân, đương nhiên sẽ coi tôi là đối tượng để vả mặt.

 

Thẩm Yến sẽ yêu rất yêu chiều vợ, còn tôi sẽ có kết cục thê thảm.

 

Nhưng khi đó tôi còn quá nhỏ, hoàn toàn không hiểu những gì hệ thống nói.

 

Theo cách nghĩ của tôi, giọng nói điện tử này đột nhiên xuất hiện giống như thần thánh, có thể tiên đoán tương lai.

 

Vì vậy tôi đã khóc và hỏi nó: “Vậy ba mẹ tôi thì sao? Họ có được cứu không?”

 

Hệ thống vốn rất đĩnh đạc, bỗng nhiên như bị mắc nghẹn.

 

Khi đèn phòng mổ tắt, nó nói: 【Xin lỗi.】

 

04

 

Bác sĩ tuyên bố cha mẹ tôi đã qua đời.

 

Một vụ tôii nạn xe cộ đã khiến tôi trở thành người sống sót duy nhất.

 

Ba mẹ của Thẩm Yến đến, ôm lấy tôi đang ngơ ngác đứng đó.

 

Dì Thẩm vuốt đầu tôi: “Tiểu Thư, đừng sợ, cô chú sẽ chăm sóc tốt cho con.”

 

Tôi được nhận vào gia đình Thẩm Yến, được nuôi nấng và trưởng thành ở Thẩm gia.

 

Thẩm Yến nắm tôiy tôi, đưa tôi vào phòng ngủ mới: “Em gái Tiểu Thư, từ nay về sau anh sẽ là anh trai của em, anh sẽ bảo vệ em thật tốt!”

 

Hệ thống cũng nói: 【Người nhà Thẩm rất tốt, cô cứ yên tâm.】

 

Vì vậy, tôi đã cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong môi trường xa lạ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.