Tôi Là Cô Gái Miệng Quạ

Chương 1


1.

Trước kỳ nghỉ đông, tôi đã tỏ tình với Lục Tử Kiên, nam thần lạnh lùng của trường.

“Lục Tử Kiên, hai chúng ta thử hẹn hò nhé!”

Lục Tử Kiên nhìn tôi chằm chằm suốt mười giây.

Vẻ mặt có phần lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm lại ánh lên sự bất ngờ, điều này không thể qua mắt được tôi.

Dù sao, được một mỹ nhân tuyệt sắc như tôi tỏ tình cũng là phúc phận mà tổ tiên anh ấy tích góp bao đời.

Tuy nhiên, Lục Tử Kiên đã đưa ra một quyết định không mấy sáng suốt.

Anh ấy khẽ mở đôi môi mỏng và thốt ra ba chữ: “Tôi từ chối.”

“Tại sao?” Tôi rất tò mò về lý do, vì tôi muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn có tài thì có tài.

Anh ấy thờ ơ đáp: “Dáng người không đẹp, chỗ nào cũng nhỏ.”

Lý do này, một mỹ nhân như tôi không thể chấp nhận.

Tôi hít một hơi, ưỡn n.g.ự.c tự tin: “Anh mù rồi hả?”

Khi Lục Tử Kiên vừa bước đi, sắc mặt anh chợt trở nên xám xịt. Anh đưa tay lên vẫy vẫy trước mắt mình, giọng nói có phần run rẩy: “Tôi… không nhìn thấy gì cả?”

“Có lẽ ông trời cũng thấy anh đúng là có mắt mà như mù,” tôi vừa tức giận vừa bật cười.

Cứu tôi với!

Làm gì có ai tự nhiên bị mù một cách vô lý thế này chứ?

Nếu không phải đang giả mù, tôi sẽ gả  anh ta.

“Đưa tôi đến bệnh viện ngay.” Lục Tử Kiên vung tay quờ quạng, túm chặt lấy tôi không chịu buông.

Nhìn nam thần cao 1m88, bình thường lạnh lùng là thế, giờ đây lại hoảng loạn và bất lực, làm tôi không khỏi mềm lòng.

Được thôi, tôi sẽ chiều lòng anh, đưa anh đến bệnh viện để xem anh có thể diễn trò được bao lâu.

Tôi ôm chặt lấy anh, sau đó gọi một chiếc xe, với giọng điệu đầy bá đạo:

“Anh phải đến đây trong vòng 5 phút. Thêm một phút cũng không được!”

2. 

Ba phút năm mươi chín giây, chiếc taxi cuối cùng cũng đến nơi.

Không ngờ Lục Tử Kiên lại thật sự lên xe, anh suốt dọc đường nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không rời dù chỉ một giây.

“Bạch Vị Vị, em đừng hòng trốn thoát!”

“Bạch Vị Vị, tôi đã giữ em lại rồi.”

“Bạch Vị Vị, không được phép rời xa tôi!”

Nam thần lạnh lùng giờ đây trông như một chú cừu non, không ngừng run rẩy vì thiếu an toàn.

Trong lòng tôi bỗng chốc dịu dàng, có chút rung động không thể kiềm chế.

“Yên tâm, hôm nay chỉ cần có tôi bên cạnh, không ai dám bắt nạt anh.” Tôi, với chiều cao 1m60, cố gắng nhón chân để vuốt nhẹ lên đầu anh.

Không ngờ khi đến bệnh viện, anh vẫn tiếp tục giả mù.

Anh đang chơi cái trò quỷ gì vậy?

Nhìn thoáng qua ba bậc thang trong khu chờ khám, tôi chợt nảy ra một ý tưởng.

Hay là thử anh thêm một lần nữa?

Tôi không nói cho Lục Tử Kiên biết rằng phía trước có bậc thang, chỉ chờ xem anh sẽ lộ tẩy như thế nào.

Kết quả là, anh bước hụt một chân, cơ thể ngay lập tức nghiêng về phía trước

và tôi bị kéo theo một cách mạnh mẽ.

Chỉ trong tích tắc, cặp đôi trai xinh gái đẹp đã lăn lộn, bốn chân lên trời, ngay trước mặt mọi người trong khu chờ.

Thật không may, tôi lại là người nằm dưới.

Quá đen đủi cho một cô gái xinh đẹp! Thật sự xấu hổ quá điii!

Giữa tiếng cười vang vọng, tôi đỏ mặt và đẩy Lục Tử Kiên ngồi xuống ghế ở khu chờ.

“Tôi còn có thể tin tưởng em không?” Hình tượng lạnh lùng của Lục Tử Kiên gần như sụp đổ, giờ đây gần như sắp khóc.

Tôi chống tay lên hông, nói: “Eo tôi sắp gãy mất rồi mà tôi có nói gì đâu?”

Lục Tử Kiên tỏ ra tủi thân: “Tôi cũng rất đau đấy!”

“Chịu khó một chút!” Tôi đáp lại với giọng điệu kiên quyết.

Phụt!

Dãy ghế phía trước không ai có thể nhịn cười được nữa, họ đồng loạt cười ầm lên

Trong không gian chật kín của phòng chờ, tôi cảm nhận ra vô số ảnh mắt đang đổ dồn về phía mình, nhưng chỉ một mình tôi cảm thấy ngượng ngùng.

Quả là không công bằng!

Cuối cùng, khi tên của Lục Tử Kiên được gọi, tôi kéo anh rời khỏi hiện trường như thể đang chạy trốn.

3.

Bác sĩ tiến hành kiểm tra mắt cho Lục Tử Kiên rất cẩn thận. 

Sau khi loại trừ một số nguyên nhân phổ biến gây mù cấp tính, chẩn đoán cuối cùng cho thấy tình trạng mù đột ngột của anh ấy rất có thể là do yếu tố tâm lý gây ra.

Tôi ngỡ ngàng, như thể có một tiếng sét vừa nổ trên đầu. 

Vậy có nghĩa là Lục Tử Kiên thực sự mù sao?

Bác sĩ hỏi Lục Tử Kiên liệu trước khi mất thị lực có xảy ra chuyện gì khiến anh cảm thấy tổn thương không.

“Thất bại trong việc tỏ tình có tính không?” Lục Tử Kiên trông buồn bã như vừa nhận một tin dữ.

Bác sĩ chợt hiểu ra, ánh mắt hướng về tôi đầy ẩn ý.

Tôi cảm thấy vô cùng khó xử, rõ ràng người bị từ chối là tôi, vậy mà anh ta có thể bị ảnh hưởng gì chứ?

Khi bác sĩ nói rằng “muốn gỡ dây thì phải tìm người buộc dây,” ông ấy còn nhìn tôi mấy lần và thậm chí khuyên: “Cô bé, đừng quá kén chọn.”

Tôi nặn ra một nụ cười gượng gạo, vừa ngại ngùng vừa khó xử, chẳng biết phải phản ứng thế nào cho phải.

Bác sĩ ơi, người cần khuyên là Lục Tử Kiên chứ, tôi có cần khuyên đâu!

Khám xong, chỉ lấy vài chai thuốc nhỏ mắt và làm kiểm tra, thế mà tổng cộng tôi mất 423 tệ.

Còn phải đặt thêm chuyến xe cho Lục Tử Kiên về nhà nữa chứ.

Đau lòng quá đi!

Tôi chắc chắn không ai có hoàn cảnh tỏ tình bi thảm hơn tôi nữa…

4.

Cầm một đống hóa đơn trên tay, tôi đang nghĩ cách mở miệng yêu cầu Lục Tử Kiên hoàn tiền thì taxi đã đến.

“Về nhà nhớ gửi cho tôi tiền thuốc men và cước xe nhé,”

Tôi giúp Lục Tử Kiên mở cửa xe, chưa kịp để anh ấy lên xe, tôi đã chuẩn bị chuồn mất.

Thế nhưng, kế hoạch thoát thân thất bại.

Trong tình huống khẩn cấp, tôi chợt nhận ra, Lục Tử Kiên đang loạng choạng lao về phía tôi.

Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, tránh được vòng tay ôm chầm của Lục Tử Kiên, nhưng không thể tránh được cái ôm c.h.ặ.t c.h.â.n của anh.

Lục Tử Kiên hụt tay, vô tình chạm vào chân tôi và thế là anh cứ ôm chặt lấy..

“Bạch Vị Vị, em không thể đi, chính em là người đã khiến tôi mù, em phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

Đôi chân dài của tôi chợt thấy ngứa ngáy dưới hơi thở ấm nóng của anh ấy

Tôi gần như đã bị cuốn vào.

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ nghĩ rằng anh ấy đang tán tỉnh tôi.

Nhưng giờ tôi chỉ cảm thấy chán nản!

Sống hai mươi năm trên đời, tôi thật sự không biết mình lại có cái miệng quạ như vậy!

Tôi tự nhận mình là một người keo kiệt, vì vậy đã lén lút nắm chặt túi xách của mình.

Có thể lừa dối tình cảm của tôi, nhưng tuyệt đối không được lừa tiền của tôi!

Tôi nói với giọng lạnh lùng: “Không có tiền, chỉ có người, anh tự lo liệu đi nhé!”

Nghe tôi nói xong, Lục Tử Kiên mới hài lòng buông tay: “Xem như em vẫn còn chút lương tâm, tôi chỉ cần người thôi, tiền tôi có.”

Dù không nhìn thấy gì nhưng Lục Tử Kiên vẫn tỏ ra rất lịch sự, anh ấy đã nhờ bác tài chở tôi về trường để lấy hành lý.

Nói xong, anh còn không quên cảnh cáo tôi: “Trước khi tôi hồi phục thị lực, em đừng nghĩ đến việc rời xa tôi.”

Anh muốn tôi ở lại nhà anh sao?

Tôi không khỏi cảm thấy ngại ngùng: “Mới gặp mà đã nhanh vậy sao?”

Lục Tử Kiên khẽ nhếch miệng: “Chỉ là tạm thời để em làm đôi mắt của tôi thôi, đầu óc em đang nghĩ linh tinh gì vậy?”

Một gáo nước lạnh bất ngờ ập tới.

Thật là thằng nam, chẳng biết lãng mạn gì cả.

Tôi lườm anh một cái, thầm nghĩ: nếu tôi đúng là người miệng quạ, thì mong rằng anh sẽ gặp đủ mọi khổ sở trong tình yêu sau này.

“Nếu anh không thiếu tiền, vậy tính luôn chi phí hôm nay đi!”

Tôi vui vẻ liệt kê từng khoản trong hóa đơn cho anh ấy, “Chi phí khám bác sĩ trưởng…”

Lục Tử Kiên ngắt lời một cách hào phóng: “Không cần đọc nữa, đợi tôi khỏi rồi, tiền phí cộng với tiền công chăm sóc, gấp mười lần.”

Chỉ cần nghe câu nói này, việc phụ trách chăm sóc đôi mắt của anh ấy, chắc chắn phải là tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.