11
Trong những ngày chờ đợi, anh trai không cho Lâm Diệu Tổ đi thang máy nữa.
Dù Lâm Diệu Tổ có khóc lóc đòi đi như thế nào đi chăng nữa, anh trai cũng ôm chặt cậu ta không cho đi.
Nhưng chị dâu vẫn cứ phàn nàn không thôi: “Những người này thật là mất nhân tính, đây là ép chúng ta đầu hàng mà!”
cha mẹ cũng rất tức giận: “Biết vậy đã không quan tâm video làm gì rồi, để chúng ta đấu với bọn họ đến cùng, xem ai mới là người cười cuối cùng, tôi không tin họ cả đời đều không dùng thang máy!”
Cuối cùng vẫn là anh trai còn chút lý trí: “Không thể để trên mạng bêu xấu mãi như thế được đâu? Hơn nữa mọi người còn muốn thấy phân chó, còn muốn chạy đến cửa hàng rửa xe sao tiếp à?”
Nghĩ đến số tiền oan ức dùng để đi rửa xe, chị dâu và cha mẹ tôi lập tức không nói năng gì nữa.
Tôi tưởng anh trai đã tỉnh táo hơn chút, không ngờ anh lại nói: “Chúng ta tạm dừng xem sao, nếu họ không làm nữa, chúng ta cũng dừng, nếu họ tiếp tục, chúng ta cũng chiến đến cùng!”
Tôi thật sự chết lặng, không hiểu sao anh tôi cũng trở nên ngu ngốc như vậy.
Quả nhiên, từ khi Lâm Diệu Tổ không bôi phân lên thang máy nữa, cư dân cũng không bôi phân chó lên xe họ, không tưới nước tiểu nữa.
Sau một tuần thăm dò, họ mới nhận ra Lâm Diệu Tổ không đi bôi phân lên thang máy nữa.
Ban quản lý nhanh chóng gọi công ty dịch vụ đến dọn dẹp.
Nghe nói những cô dọn vệ sinh dù có kinh nghiệm phong phú đến đâu, khi thang máy mở ra, thì đều suýt nữa ngất xỉu!
Màu sắc kinh tởm và mùi hôi thối suýt khiến họ bị ngộ độc phải vào viện.
Họ định bỏ đi, ban quản lý phải tăng tiền mới giữ được họ lại.
Số tiền này, ban quản lý cũng thử đòi từ chị dâu tôi, kết quả bị chị ta lấy dao dao ra hù dọa.
Họ chỉ có thể bất lực lắc đầu, coi như số tiền này là cho chó ăn.
Lâm Diệu Tổ bị anh trai tôi quản thúc một thời gian mới chịu không gây chuyện nữa, mọi người cũng trải qua một khoảng thời gian yên bình.
Nhưng ở nhà, cậu ta cũng không rảnh rỗi, cái gì có thể phá hỏng đều bị phá hỏng, cái gì có thể ném vỡ đều bị ném vỡ.
Mỗi lần gây họa xong, chị dâu không những không ngăn cản mà còn khen ngợi: “Con trai của mẹ thật tài giỏi, tưởng tượng phong phú như vậy!”
cha mẹ cũng nhìn cậu ta đầy cưng chiều: “Không sao, con cứ chơi, chúng ta sẽ mua cái mới.”
Lâm Diệu Tổ nhảy cẫng lên ba thước, vui mừng chết đi được.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi lặng lẽ lùi vào một góc an toàn.
Sợ rằng cậu ta đột nhiên phát điên đụng vào tôi.
Tôi nhờ Thẩm Khâm chi thêm tiền để nhanh chóng loại bỏ mùi formaldehyde trong nhà mới, tôi muốn sớm chuyển đi.
Thẩm Khâm hỏi tôi tại sao gấp gáp như vậy, tôi kể cho anh ấy nghe tình hình.
Anh ấy cười bảo tôi quá căng thẳng.
Còn nói đây là lần đầu nghe nói một người phụ nữ đã lấy chồng lại cảm thấy không an toàn khi ở nhà mẹ đẻ.
Nếu trước đây không có chị dâu và cháu trai, thực sự rất an toàn.
Nhưng bây giờ không giống vậy, dù sao tôi cũng đã chết một lần rồi.
Mặc dù Thẩm Khâm nói như vậy, nhưng anh ấy vẫn đồng ý sẽ cố gắng làm xong nhà mới sớm nhất.
Thấy anh ấy như vậy, tôi cuối cùng cũng yên tâm.
Chưa được mấy ngày, khi tôi đi dạo dưới lầu, đột nhiên thấy cô bé trong kiếp trước!
Chính là cô bé mà Lâm Diệu Tổ muốn lật váy.
Tôi lập tức ngây người.
Nhưng bây giờ tình hình khác với kiếp trước, Lâm Diệu Tổ và cô bé không có giao thiệp gì.
Khi tôi đi dạo một vòng trở về, chỉ thấy ở quảng trường khu chung cư tụ tập rất nhiều người.
Tôi bước lại gần xem, chỉ thấy cô bé vừa nãy đang ngồi dưới đất khóc nức nở, còn Lâm Diệu Tổ đứng bên cạnh, mặt mày ra vẻ tôi không sai.
Cha mẹ cô bé không có ở đó, cô bé khóc tức tưởi nói: “Thằng quái dị này lật váy con, hu hu hu…”
13
Vừa nghe cô bé nói xong, mọi người xung quanh lập tức nổi giận!
“Thằng bé này sao mà quái dị thế!”
“Còn nhỏ mà không học điều hay, sao cứ làm chuyện đồi bại thế chứ?”
“Tiểu Yến, cha mẹ cháu đâu? Để cô chú đi tìm cho cháu, đừng lo lắng!”
Lâm Diệu Tổ khoanh tay, cãi bướng: “Có gì đâu, tôi chẳng thấy gì cả, mày khóc lóc làm gì?”
Cô bé tên Tiểu Yến càng khóc to hơn.
Lúc này anh trai và chị dâu đột nhiên xông vào đám đông, phía sau còn có cha mẹ tôi.
Sau đó cha mẹ của Tiểu Yến cũng chạy tới.
Thấy cha mẹ, Tiểu Yến lập tức đứng dậy lao vào lòng mẹ mình, chỉ vào Lâm Diệu Tổ nói: “Mẹ, cậu ta lật váy con!”
Vừa nói xong, cha mẹ Tiểu Yến lập tức nổi giận!
Quay sang mắng Lâm Diệu Tổ: “Mau xin lỗi con gái tôi mau!”
Mẹ của cô bé cũng tức giận đến phát điên, ôm con gái mắng: “Nhỏ thế đã làm chuyện này, nhà các người dạy con kiểu gì vậy!”
Nghe thấy họ mắng con trai mình, chị dâu tức đến nổ tung, hoàn toàn không nghe thấy vừa nãy Lâm Diệu Tổ đã làm gì.
Chị dâu không hề yếu thế mà chửi lại: “Con gái nhà bà nhỏ thế mà đã mặc váy, chẳng phải là dụ người ta phạm tội sao? Liên quan gì đến con tôi?”
Anh trai bảo vệ Lâm Diệu Tổ phía sau, sợ con trai mình bị đánh.
Lời của chị dâu hoàn toàn làm cho gia đình Tiểu Yến và đám đông xung quanh nổi giận.
“Cô này sao lại vô đạo đức thế! Hèn chi con trai cô lại vô đạo đức như thế, hóa ra là do cô dạy!”
“Đây là lần đầu tôi gặp người phụ nữ không biết xấu hổ thế này, chết quách đi cho rồi.”
“Đây chẳng phải là gia đình đã bôi phân trong thang máy sao? Đúng là cặn bã của khu này mà!”
“Không chỉ là cặn bã của khu, mà là cặn bã của nhân loại!”
“Tôi thấy thật ra bọn họ là phân mới đunngs, thật kinh tởm!”
Cha của Tiểu Yến nghe thấy lời của chị dâu, tức không chịu được, lập tức xông tới trước mặt chị dâu, không nói một lời giơ tay tát hai cái vào mặt chị ta!
“Tôi chưa đánh phụ nữ bao giờ, nhưng lời của cô thật khiến tôi không thể nhịn!”
14
Chị dâu bị tát hai cái, che miệng với vẻ mặt không thể tin được mà chửi: “Ông dám đánh tôi! Ông dám đánh tôi!”
Nói xong, chị ta đẩy cha của Tiểu Yến ra, trực tiếp xông tới mẹ con Tiểu Yến, đánh luôn hai mẹ con họ.
Họ không phòng bị, bị chị dâu đánh mấy cái, mặt cũng bị cào rách.
Hành động của chị ta khiến mọi người ở đó đều ngớ người.
Đánh không lại cha, chuyển sang đánh mẹ và con gái à!
Cha của Tiểu Yến phản ứng lại, lập tức xông tới kéo chị dâu ra, bảo vệ vợ con mình phía sau, lại tát chị ta mấy cái!
Thấy chị dâu bị đánh, anh trai và cha mẹ tôi cũng lập tức xông vào, lao vào đánh nhau.
Lâm Diệu Tổ đứng một bên lạnh lùng nhìn bọn họ, mặt mày lãnh đãm.
Như thể những người liều mạng vì cậu ta đều là người ngoài.
Ngay lập tức, quảng trường tràn ngập tiếng la hét!
Một số người tiến lên can ngăn, nhưng không thành công.
Lại có nhiều người tiến lên can ngăn, kết quả càng ngày càng hỗn loạn, không còn nhìn thấy chị dâu họ đâu nữa.
Mãi đến nửa tiếng sau, đột nhiên có người hét lớn: “Máu, máu, có người chảy máu rồi!”
Nghe tiếng hét đó, mọi người lập tức dừng lại, hoảng loạn chạy tán loạn!
Chỉ còn lại gia đình Tiểu Yến ôm nhau khóc, cả người đầy máu me.
Người chảy máu còn có cha mẹ tôi.
Anh trai và chị dâu không sao, chỉ hơi nhếch nhác.
Cuối cùng cảnh sát đưa anh trai, chị dâu đi, còn cha mẹ tôi và gia đình Tiểu Yến thì vào bệnh viện.
15
Vì Lâm Diệu Tổ lật váy Tiểu Yến gây ra vụ đánh nhau, anh trai chị dâu bị cảnh cáo và phạt tiền.
Không chỉ phải xin lỗi, còn phải bồi thường chi phí y tế cho gia đình Tiểu Yến là 25.000 tệ.
Chi phí y tế của cha mẹ tôi thì phải tự mình lo liệu.
Ban đầu anh trai chị dâu không muốn, nhưng trước nguy cơ bị giam giữ, họ đành chọn cách bồi thường.
Ban đầu gia đình Tiểu Yến cũng không muốn nhận bồi thường, nhưng có người khuyên họ cứ nhận đi, nói nếu không nhận sẽ bị anh trai chị dâu trả thù.
May mắn họ không bị thương nặng, chỉ là vài vết thương ngoài da, nên chấp nhận lời xin lỗi và nhận bồi thường.
cha mẹ tôi biết chuyện bị thương còn phải bồi thường, suýt ngất xỉu.
Mà Lâm Diệu Tổ thì điên cuồng nguyền rủa gia đình Tiểu Yên.
Anh trai và chị dâu càng phẫn nộ, luôn hối hận vì lúc đó không đánh mạnh hơn.
Nhưng họ không ngờ rằng, Lâm Diệu Tổ lại lên hot search lần nữa.
[# Đứa trẻ hôi thối không chỉ bôi phân trong thang máy mà còn lật váy bé gái, cha mẹ cậu ta thì đi đánh người!]
Lần này sự việc nghiêm trọng hơn lần trước, lại khiến dân mạng phẫn nộ.
[Gia đình này có phải bị bệnh nặng không? Tất cả đều là súc vật à?]
[Sao mà không biết liêm sỉ như thế được nhỉ? Còn gì mà hắn không dám làm nữa!]
[Nếu con tôi mà như thế này, tôi sẽ giết nó ngay.]
[Hình phạt này đúng lắm, phải khiến họ mất máu mới nhớ đời.]
[Nếu gặp họ trên đường, tôi sợ không kiềm chế được mà bôi phân lên người họ mất.]
[Mười phút, tôi muốn biết hết tất cả thông tin cá nhân của họ!]
[Tôi cũng muốn, tôi sẽ chửi chết họ!]
Lần này cư dân mạng thực sự rất tức giận.
Mà bọn họ thực sự tìm ra được thông tin cá nhân của cha mẹ tôi, cả số điện thoại và nơi làm việc, mọi thứ đều rất chi tiết!
Anh trai tôi bắt đầu nhận những cuộc gọi kỳ lạ.
Vừa nghe máy, chưa kịp nói đã bị đối phương chửi bới: “Lâm Quốc Đống phải không? Sao anh không biết dạy con vậy? Có cần gửi nó qua để tôi dạy dỗ giúp không, tôi đảm bảo đánh nó nằm liệt giường…”
Anh trai tôi tức điên lên, lập tức chửi lại.
Nhưng chưa kịp chửi dứt câu, đối phương đã cúp máy!
Định gọi lại để chửi tiếp, thì lại nhận cuộc gọi khác: “Không biết dạy thì đừng sinh, sinh ra làm ảnh hưởng xã hội, phí lương thực! Con như thế tôi khuyên anh nên giết nó đi thì hơn!”
Nói xong không đợi anh tôi phản ứng thì đã lập tức cúp máy.
Vừa cúp xong lại có cuộc gọi khác, nghe máy thì lại là một trận chửi khác, chửi xong lại cúp máy ngay.
Lặp đi lặp lại, anh trai tôi tức đến mặt xanh mặt tím.
Chị dâu cũng vậy, vừa nghe máy là bị chửi: “Đồ con đĩ, sao mày không bị kéo đi cưỡng hiếp đi, mày cũng là phụ nữ mà lại trách con gái mặc váy, mày chưa từng mặc váy à? Đồ con đĩ, chúc mày mặc váy thì bị giết!”
Nói xong là cúp máy.
Chị dâu mặt xanh xám, chưa kịp phản ứng, cuộc gọi khác lại tới!
Không ngoại lệ, tất cả đều chửi chị ta.
Chửi chị ta ghét phụ nữ, chửi chị ta là đồ tiện nhân, chửi chị ta đi chết đi!
cha mẹ tôi cũng nhận được cuộc gọi liên tục, nhìn thấy anh chị như vậy, họ không dám nghe máy nữa.
Nhưng như thế cũng không có ích gì, tin nhắn vẫn tràn vào điên cuồng!
Một giây một tin, không hề ngừng nghỉ!
Mở ra xem, toàn là những lời chửi rủa, dùng những từ ngữ độc ác nhất.
Đến cuối họ không dám xem nữa.
WeChat mở ra toàn là yêu cầu kết bạn.
Những người đó không thực sự muốn kết bạn với bọn họ, chỉ là lợi dụng tin nhắn xác nhận để chửi rủa bọn họ mà thôi!
cha mẹ tức giận đến ngồi bệt xuống sofa không muốn động đậy.
Anh trai chị dâu vội tắt điện thoại, không dám mở nữa.
Nhưng thế đã xong chưa? Chưa đâu.
Ác mộng của họ chỉ mới bắt đầu.
Ngày hôm sau anh trai và bố tôi ra ngoài đi làm, vừa ra ngoài đã gọi về báo xe bị cào xước hết.
Xe điện cũng bị đập phá.
Người ta còn làm hỏng thiết bị giám sát, kiểm tra camera cũng vô ích.
Chỉ còn cách giận dữ đi làm, nhưng vừa đến công ty đã bị đuổi về!
Thấy bọn họ ủ rũ về nhà, mẹ và chị dâu đều ngỡ ngàng: “Sao hai người về hết vậy? Không đi làm à?”
Bố tôi ngồi phịch xuống sofa, giọng không vui: “Ông chủ nói điện thoại công ty bị gọi nổ máy, điện thoại bàn không nhận được cuộc gọi nào là bình thường cả, nên không nhận được cuộc gọi làm ăn nào.”
“Ông chủ rất tức giận, sa thải tôi, bảo tôi đi ngay, nói lương của tôi bị trừ một nửa, sẽ chuyển vào thẻ sau.”
Vừa nói xong, anh trai tôi mở to mắt nhìn ông: “Bố, sao bố lại giống con vậy? Con cũng vậy.
“Ông chủ của con còn ác hơn, nói hình ảnh công ty bị hủy hoại, sẽ trừ một tháng lương của con, thẻ của con không có xu nào.”
Nói xong anh ta cúi gập người, ngồi trên sofa, hai tay ôm mặt, suýt khóc.
Chị dâu và mẹ tôi bình thường không đi làm, đều dựa vào hai người đàn ông nuôi dưỡng.
Giờ phút này cả hai trụ cột đều sụp đổ, họ đều bàng hoàng không thôi.