Bị b.ắt c.óc bán đi năm thứ ba, tôi mang thai.
Người mua tôi vui lắm, mỗi ngày cho phép tôi ăn thêm hai quả trứng gà.
Còn tôi cũng rất vui, bởi vì, tôi mang thai một bé trai siêu nam.
@桃大仙儿
1.
Bác sĩ báo cái thai của tôi có vấn đề, kiến nghị tôi bỏ đứa bé.
Tôi hỏi bác sĩ, nếu tôi cứ sinh nó ra thì có sao không.
Bác sĩ nói nhiều lắm, nhưng tôi chỉ nhớ mỗi một câu: “Đứa bé sẽ mang nhân cách phản xã hội rõ rệt, sẽ thực thi hành vi phạm tội tàn nhẫn, là kẻ ác trời sinh.”
Tôi mỉm cười, rời khỏi phòng khám.
Mẹ chồng đã mua tôi về tiến lại chào đón, “Đứa bé thế nào? Là nam hay nứ?”
Tôi đỡ bụng, trả lời bà ta: “Là bé trai, khỏe lắm ạ.”
Mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm, cười khanh khách, “Trộm vía long mạch nhà mình tốt, mới thế đã chửa thằng cu rồi. Tổ tông hiển linh, họ Trần có hậu!”
Tôi cúi đầu, mái tóc dài hơi xơ che đi khóe miệng đang nhếch lên.
Kẻ hủy hoại cuộc đời tôi, một tên cũng đừng hòng thoát.
Đứa s.úc sinh này là cái thứ nghiệp chướng, đúng là thiện ác hữu báo.
Bốn tháng sau, quả nhiên tôi sinh ra một bé trai, chắc hơn mấy đứa trẻ sơ sinh khác, nặng chừng 5kg.
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi chỉ hận không thể bóp ch.ết nó ngay lập tức.
Nhưng tôi vẫn cố nhịn.
Con s.úc sinh này vẫn còn tác dụng.
Để ‘khen thưởng’ tôi, mỗi ngày mẹ chồng cho tôi ăn thêm hai quả trứng gà.
“Thấy tao có tốt với mày không, con dây nhà khác chỉ được ăn mỗi một quả trứng thôi đấy!” Bà già đó chọc cười thằng nhỏ trong lòng, đắc chí nói “Nếu không phải có tao mua mày về thì mày có phúc sinh được một đứa trẻ chắc nình nịch đáng yêu thế này à? Đợi tao già rồi mày phải hầu hạ tao cho tốt đấy!”
Tôi im lặng ăn trứng gà, ăn no mới có thể sống sót.
Bà ta lại vui mừng ra mặt, “Nghe nói nhà mày ở thành phố giàu lắm nhỉ, đợi cháu tao lớn thì mày mang nó về cho nó gặp ông ngoại bà ngoại, để bọn họ bỏ tiền ra mua cho cháu tao cái nhà trên phố để nó lấy vợ!”
Khuôn mặt ghê tởm khắc họa rõ nét những kẻ điêu dân nơi khỉ ho cò gáy này.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, mau cho Thiên Tứ b.ú đi, để cháu đích tôn nhà tao đói thì mày ăn đủ!”
Lúc tôi chuẩn bị ăn quả trứng thứ hai thì mụ già kia cướp lấy nhét vào mồm.
Nhìn đứa bé bị bà ta nhét vào lòng, đáy lòng tôi không khỏi căm hận.
Nó không phải con tôi, nó là chứng cứ phạm tội khi tôi bị xâm hại.
Tôi, vĩnh viễn không bao giờ yêu nó.
2.
Trần Thiên Tứ từ nhỏ đã chắc người hơn mấy đứa trẻ hàng xóm, tính cách cũng hung hăng hơn nhiều.
Lúc nó ba tuổi đã bộc lộ rõ bản tính.
Mụ già kia có làm gì không vừa ý nó là nó tay đ.ấ.m chân đá với bà ta liền.
Nên bà già đó quanh năm suốt tháng mặt luôn sưng vù, hàng xóm khuyên bà ta đừng có chiều cháu quá, bà ta lại vác chổi đi đuổi đánh người ta: “Trẻ con thông minh mới biết đánh người, mấy người ghen ghét cháu tôi thông minh, không như mấy đứa vô tích sự nhà mấy người chẳng biết đ.ấ.m đá chứ gì!”
Lúc nó 6 tuổi, nó đổ thuốc diệt chuột cho đàn gà của một hộ trong thôn khiến nhà đó ch.ết mất mấy trăm con gà, bị người ta đến cửa hỏi tội.
Trần Thiên Tứ không hề sợ hãi, “Mấy con gà đó ch.ết đau đớn lắm, ha ha ha, còn sùi bọt mép nữa cơ. Bà nội ơi, có phải người ăn phải thuốc diệt chuột cũng giống thế không?”
Nó nói xong thì quay sang nhìn tôi, mắt phát sáng.
Lúc ấy tiết trời tháng sáu mà lòng tôi lạnh như ngày đông khắc nghiệt.
Tôi rụt cổ, giả vờ hoảng loạn rồi lủi mất.
Mụ già túm tôi lại, ném đến trước mặt ông Lý nhà nuôi gà: “Vậy để con dâu tôi ngủ với ông một đêm coi như bồi thường đàn gà nhé, nó là người thành phố, trắng lắm đấy!”
Lão Lý cười dâm nhìn tôi, liên tục gật đầu.
Tôi không chịu, mụ già kia liền lấy dây thừng trói chặt tôi lại, rồi dẫn Trần Thiên Tứ ra ngoài ‘tản bộ’.