Sau khi Giang Thành bị tôi từ chối lời tỏ tình, đêm hôm hắn uống rượu đã đời rồi mạnh mẽ lên án tôi:
“An An, rõ ràng trước kia chị nói, dù trên đời này không ai muốn tôi, chị vẫn muốn tôi. Sao giờ chị đã không muốn tôi nữa rồi?”
Tôi: “?”
Tôi nói vậy hồi nào?
Cậu đừng có cậy mình ngon zai rồi bêu rếu tôi thành kiểu phụ nữ cặn bã.
Tội này tôi không nhận!
1.
Lần đầu tiên tôi gặp Giang Thành là ở Lhasa.
Đêm khuya, tại quảng trường trước Cung điện Potala. Số hắn khá đen, về đêm xung quanh không có mấy người. Điện thoại và ví tiền của hắn đều bị trộm mất, đành mượn tiền tôi đón xe về khách sạn. Tôi đưa một trăm đô, hắn xin WeChat của tôi.
Hôm sau, hắn thêm WeChat của tôi, b.ắ.n tiền trả lại cho tôi.
Hắn hỏi: “Chị không sợ tôi quỵt à?”
Tôi nói: “Thật ra tôi vốn không hi vọng sẽ lấy lại được số tiền này lúc đưa cho cậu.”
Hắn muốn mời tôi bữa cơm nhưng tôi từ chối.
Chuyện đã cách đây ba năm, khi tôi từng sống ở Lhasa và kiếm sống bằng việc viết mấy cái chuyện “cay đắng”.
Nỗi lo lớn nhất thường là hôm nay mình nấu cơm sượng hay khét. Mỗi lần tôi nấu cơm sượng hay khét, tôi sẽ đến quảng trường trước Cung điện Potala ngồi ngây người một hồi.
Mỗi lần ngồi sẽ ngồi hẳn mấy tiếng. Nếu không hôm đó Giang Thành cũng không gặp tôi. Khi đó tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại hắn.
Mỗi độ thu và hè, hàng trăm hàng nghìn khách du lịch như Giang Thành đến Lhasa du lịch. Một trăm đô đó không đáng để tôi nhớ đến hắn.
Hắn bị tôi bỏ xó trong friend list, cũng có khi hắn sẽ gửi tin nhắn cho tôi. Nhưng cơ bản thì tôi lười phản ứng với hắn.
Thỉnh thoảng khi lướt vòng bạn bè, tôi có thể bắt gặp hắn đăng bài trên đó. Nhưng thậm chí tôi còn lười bấm thích một cái.
Chỉ vậy thôi.
2.
Tôi gặp lại Giang Thành mùa xuân năm kế tiếp tại bệnh viện thành phố A. Hắn bị cảm cúm nên đến bệnh viện truyền dịch.
Tôi đến bệnh viện làm một số kiểm tra vì lí do sức khỏe, là di chứng sau thời gian dài sống ở Lhasa. Tôi không phải người bản địa nên không thích nghi được với khí hậu cao nguyên ở đó, dù đã sống ở Lhasa vài năm.
Lần này tôi quay lại thành phố A cũng là vì thân thể có vấn đề, mới không thể không quay về.
Lúc đầu tôi không nhận ra hắn, nhưng Giang Thành lại nhận ra tôi, cũng có thể nói, hắn không chắc có phải tôi hay không nên hắn nhanh trí chụp một tấm góc nghiêng của tôi rồi gửi WeChat sang.
Hắn hỏi: [Hình như em gặp chị phải không này, Giản An.]
Đang xếp hàng chờ, tình cờ nhìn thấy tin nhắn của hắn, tôi quay đầu lại, thấy hắn đã khẳng định đấy là tôi.
Hắn chạy về phía tôi, ánh mắt lấp lánh sự mừng rỡ, nói: “Đã lâu không gặp.”
Hắn cười khoe hàm răng trắng sáng, là một chàng trai tỏa nắng, cao tầm một mét tám.
So với vẻ mừng rỡ của Giang Thành thì tôi lại rất lạnh nhạt.
Năm ấy, tôi hai mươi tám tuổi. Đã qua rồi cái độ mỗi lần gặp lại ai cũng lòng đầy mong đợi như cái tuổi hai mươi hai, hai mươi ba của hắn.
Tôi hờ hững đáp lại: “Đã lâu không gặp.”
Hắn lôi kéo tôi lải nhải không ngừng, cuối cùng nói: “Lần trước chị giúp tôi, tôi còn chưa mời chị được bữa cơm để cảm ơn nữa, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi luôn đi.”
Hắn gắng gượng chống đỡ cơ thể yếu ớt vì cảm cúm của mình. Ở bệnh viên đợi tôi hơn hai tiếng đồng hồ, còn chạy Đông chạy Tây vì tôi. Chỉ để mời tôi một bữa cơm.
Sau bữa ăn đó, tôi và Giang Thành mới trở nên thân thiết hơn.
Thân rồi mới biết… Nhà hắn chỉ cách nhà tôi hai dãy phố, năm trạm xe buýt.
Hắn hỏi tôi: “Rõ ràng nhà chị ở thành phố A, sao phải tới cái nơi xa xôi như Lhasa sống vậy, cũng đâu phải do công việc?”
Quả thực có hơi xa, mất hai ngày một đêm đi tàu mới tới được. Nếu bay thẳng tới đó, rất có thể ngay khi vừa xuống máy bay, bạn sẽ không thích nghi được với khí hậu.
Tôi ngây ra một hồi rồi nói: “Sao cậu lại đầu thai giữa cả trăm ngàn người?”
Giang Thành: “…”
Giang Thành tự mình trả lời: “Hiểu rồi, nữ văn nghệ sĩ trẻ tuổi như chị thích tìm những nơi mang hơi thở tôn giáo tín ngưỡng hoặc có chút di sản văn hóa để sinh sống và tìm cảm hứng.”
Tôi không phủ định lời hắn.
Hắn cũng không hỏi tới nữa.
3.
Năm ấy Giang Thành mới bắt đầu đầu đi làm chưa lâu. Hắn là giáo viên số học tại một trường cấp hai công lập. Lịch trình làm việc hàng ngày đều đặn như người già. Còn tôi vẫn viết những câu chuyện “cay đắng” nhàm chán sống qua ngày.
Tóm lại là tôi sống kiểu ngày ngủ đêm bay. Vậy nên dù tôi đã về thành phố A được một tháng. Bọn tôi vẫn chưa bao giờ có thời gian để gặp gỡ và trò chuyện. Chỉ thi thoảng lại gửi WeChat cho nhau để chứng minh đôi bên đều còn sống.
Lần kế tiếp giao lưu với nhau là một tháng sau đó, khi tôi đi tái khám.
Không biết có phải do sao Thủy nghịch hành hay không mà tên nhãi kia xui xẻo quá thể, lại bị cảm.
Bọn tôi đụng nhau trong bệnh viện.
Hắn rất có tâm, dù đang sốt cao 38.5 độ và vẫn đang truyền dịch nhưng vẫn ngồi một bên soạn đề cho lần thi thử sẽ diễn ra trong mấy ngày tới.
Tôi giơ ngón cái với hắn, nói: “Không hổ là nhà giáo nhân dân.”
Hắn gật đầu, đáp: “Ừ, tôi bị cảm thì không thể để mấy tên nhóc nghịch ngợm đó sống thoải mái được, đề này phải bẫy chúng nó. Ai làm sai sẽ bị điểm mặt khiển trách!”
Tôi: “…Ồ, mấy tên nhóc nghịch ngợm đó sẽ biết ơn cậu lắm!”
Nhưng sau này tôi mới biết, mấy đứa nhóc nghịch ngợm đó rất thích hắn. Có lẽ vì cách biệt tuổi tác không quá xa nên hắn có thể chơi đùa với những tên nhóc quỷ đó.
Mối quan hệ giữa hắn và mấy đứa nhóc quỷ càng thiên về quan hệ bạn bè hơn. Bằng chứng là, trong kì nghỉ hè hai tháng sau, vài học sinh của hắn lên kế hoạch đến một ngôi nhà ma ám tìm kích thích, thế mà lại rủ hắn đi cùng.
Hắn quay sang rủ tôi. Hắn nói: “Giản An, đi cùng tôi bắt nạt mấy tên nhóc quỷ kia đi.”
Lúc đó tôi vừa hoàn thành bản thảo. Đương lúc đầu óc tôi rỗng tuếch, không nặng ra được dù chỉ một chữ.
Tôi rảnh rỗi không có gì làm nên đã đồng ý.
4.
Bảy nhóc quậy, ba nam bốn nữ.
Nếu tôi không nhìn nhầm thì trong số đó có hai nhóc đang yêu sớm. Nhưng Giang Thành đã giả bộ không thấy thì tôi cũng làm như không thấy.
Sau khi vào nhà ma, bảy tên quỷ nghịch ngợm thẳng thừng bỏ rơi hắn ở lại chơi với đám “quỷ” bên trong.
Trước khi đi, một cậu học trò còn khiêu khích hắn: “Thầy Giang, học kì trước thầy ra đề hố bọn em, hôm nay nhất định phải để thầy lãnh đủ.”
Vừa nói, nhóc vừa liếc tôi: “Thầy Giang sợ ma nhất đó, hahahaha, chị gái, chị chờ mà xem thầy Giang sẽ khóc thành cái dạng gì.”
Tôi quay sang nhìn Giang Thành, thấy mặt mày hắn đầy kinh hãi song đôi mắt lại đang nói: “Cũng chỉ có ông đây mới sẵn lòng dỗ mấy tên nhóc quậy lớp bọn em.”
Chờ đám nhóc chạy hết, Giang Thành mới hỏi tôi: “Giản An, tôi quên không hỏi, chị có sợ không?”