Ban đầu tôi định tìm một lí do để từ chối, song suy nghĩ chốc lát, tôi nói thẳng: “Tôi không thích cậu, tôi vẫn luôn xem cậu là bạn tốt.”
Sự thất vọng hiện rõ trong mắt hắn. Hắn gượng cười, nói: “Vậy thôi, chúng ta cứ tiếp tục làm bạn đi.”
Tôi ngầm bằng lòng.
7.
Nhưng tỏ tình xong muốn quay lại làm bạn khá không thực tế, trừ khi đó không thực sự là yêu.
Hiển nhiên, Giang Thành là thực sự có tình cảm. Dù tôi cũng chẳng hiểu sao hắn lại thích tôi. Chưa nói đến việc tôi hơn hắn năm tuổi. Tôi và hắn chỉ mới quen biết nhau hơn một năm. Thời gian gặp gỡ cũng không tính là nhiều. Tương tác lớn nhất sẽ là những khi hắn định làm gì đó sẽ kêu tôi một cách tượng trưng. Nếu rảnh thì tôi đi luôn, không có thời gian thì từ chối.
Thỉnh thoảng khi tôi hoàn thành bản thảo lúc nửa đêm và muốn ra ngoài ăn khuya, nếu tình cờ hắn rảnh cũng sẽ chạy đến điểm hẹn.
Nếu cố gượng ép xét đến những liên hệ cũ thì trước đây hắn học cùng trường trung học với tôi. Nhưng thế mẹ nó cũng quá nực cười.
Lúc tôi học mười hai, hắn mới lớp bảy. Thậm chí tôi còn chưa từng thấy hắn. Hơn nữa, cá nhân tôi cảm thấy tôi hoàn toàn nằm ngoài tiêu chuẩn chọn bạn gái của hắn.
Có lần giữa đêm, chúng tôi cùng ăn đồ nướng. Trong lúc không có gì làm, hắn hỏi tôi, tiêu chuẩn bạn trai của tôi là gì. Đối với những câu hỏi tôi không muốn trả lời, tôi thường thẳng thừng đá ngược vấn đề về cho đối phương. Vậy nên, tôi hỏi hắn: “Còn cậu thì sao?”
Hắn khẽ híp đôi mắt đào hoa, nhìn tôi, nói; “Cho dù cả thế giới không cần tôi, cô ấy vẫn cần tôi.”
Tôi: “…”
Khóe miệng tôi giật giật, còn văn vở nữa chứ.
Thế nhưng, tôi, không sợ đắc tội với hắn mà nói bên đường đang có chuyện gì đó náo nhiệt.
[Bạn đang đọc Tôi nói thế lúc nào được edit và đăng tại Nhân Trí page]
Tôi bỏ hắn lại đi hóng hớt.
Ba tháng sau khi bị tôi từ chối lời tỏ tình, hắn không thèm đến tìm tôi. Dĩ nhiên tôi cũng sẽ không đi chọc ghẹo hắn, cộng thêm giai đoạn đó tôi đang đăng tiểu thuyết dài kì nên khá bận rộn. Tôi gần như không hề bước chân ra ngoài.
Lần kế tiếp gặp lại Giang Thành đã lại là một đợt nghỉ hè mới vào ba tháng sau. Tôi đăng xong cuốn tiểu thuyết dài kì, thay mẹ tôi đi đám cưới con gái họ hàng. Tình cờ Giang Thành là họ hàng của chú rể và cũng có mặt ở đó.
Tôi đến muộn, chật vật tìm chỗ ngồi khi toàn trường đã kín chỗ. Tôi chợt nghe tiếng Giang Ngữ gọi: “Chị, thật trùng hợp, chị cũng tới dự tiệc cưới à, qua đây ngồi đi.”
Cô bé còn cực kì chu đáo đứng lên giúp tôi kéo ghế cạnh Giang Thành.
Tôi: “…”
Trái đất thiệt tròn, đi đâu cũng gặp.
Tôi chỉ đành cố nén xấu hổ, chào hắn: “Thật trùng hợp.”
Giang Thành lễ phép giúp tôi bày chén đũa: “Thật trùng hợp.”
Sau đó lại là một cuộc trò chuyện ngượng ngùng, cả bàn đều là người thân của Giang Thành, họ không ngừng hỏi han tôi, nhất là ba mẹ Giang Ngữ, hai người thiếu điều tra đến sổ hộ khẩu của tôi.
Dường như Giang Ngữ không hề nhận ra sự lúng túng của tôi, còn hẹn tôi lần sau đi chơi.
Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài tung đòn sát thủ, hỏi cô bé: “Em sắp lên mười hai rồi nhỉ, bài tập xong hết chưa? Giải hết đề chưa?”
Giang Ngữ: “…”
Giang Ngữ càu nhàu: “Tạm tạm rồi ạ.”
Giang Ngữ càu nhàu xong thì căm phẫn nói; “Tạm biệt chị, con cún năm cuối này tối nay sẽ ra khơi”
Giang Thành lặng lẽ cười khẽ bên cạnh tôi.
Hắn tự lái xe đến đây. Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn bị người thân trong nhà ép buộc đưa tôi về.
Giang Ngữ là kiểu người tinh ranh, cô bé hỏa tốc leo lên xe ba mẹ mình. Tôi cũng là kiểu người nhiều chuyện nên khi không còn gì để nói, tôi hỏi: “Ba mẹ cậu không tới à?”
Trong bữa ăn, cả một bàn toàn người thân thích. Giang Ngữ giới thiệu mọi người với tôi, chỉ không có ba mẹ Giang Thành.
Sắc mặt Giang Thành thay đổi sau khi nghe tôi hỏi. Cuối cùng, hắn bình tĩnh thắt dây an toàn, thản nhiên nói: “Li dị từ mười năm trước rồi, cũng đã rời khỏi thành phố A. Từ đó tới nay tôi đều sống cùng gia đình chú hai.”
Tôi: “…”
Tôi đơ mặt, không biết nên nói tiếp thế nào.
Hắn nhìn tôi, tự mình làm dịu không khí: “Ba mẹ li dị thôi mà, có phải trời sập đâu.”
Tôi cười ngượng nghịu, không hiểu sao lại cảm thấy những lời này hơi quen tai, không biết đã từng nghe ở đâu?
Để tránh thêm khó xử, tôi phụ họa vài câu, sau đó lảng sang chuyện khác: “Học kì tới chắc cậu phụ trách lớp mười hai hả, chắc sẽ bận hơn nhỉ.”
Hắn gật đầu, tiếp lời: “Vậy nên, tranh thủ nghỉ hè, sao chúng ta không gặp nhau nhiều hơn.”
8.
Hắn không chỉ nói ngoài miệng.
Vừa hay khoảng thời gian đó tôi đang muốn viết một cuốn tiểu thuyết mang hơi hướm triết lí Phật giáo nên định đi chùa làm thiện nguyện một tháng. Hắn còn nghỉ hè được một tháng thế là dứt khoát theo tôi luôn.
Ngôi chùa nằm ngay ngoài ngoại ô, còn bao chỗ ở.
Lúc đầu tôi vẫn còn cảm thấy lúng túng, nhưng nhìn dáng vẻ hắn cầm chổi tre quét sân thì lại thấy rất tốt. Quét đi quét đi, quét sạch hết tình cảm cậu dành cho tôi đi đi.
Tôi ủ mưu muốn khuyên hắn từ bỏ nên tôi thường thường sẽ nhắc với hắn rằng tuổi tác chúng tôi hơn kém nhau quá nhiều, thói quen sinh hoạt cũng khác nhau, chỉ thiếu nước nói với hắn: Tôi dự định sau này sẽ một lòng hướng Phật, đừng nhớ thương tôi nữa.
Nhưng Giang Thành hoàn toàn không tiếp thu những ám chỉ của tôi. Chẳng những không thấy khó mà lui, còn vô cùng hăng say làm thiện nguyện. Đến mức khiến tôi nghi ngờ hắn muốn xuống tóc đi tu.
Không đến nửa tháng, các nhà sư quen mặt tôi trong chùa đều trêu chọc bọn tôi: “Bần tăng muốn xuống tóc cho bạn trai thí chủ, ý thí chủ thế nào?”
Tôi: “…”
Tôi đang định nói rằng Giang Thành không phải bạn trai tôi. Giang Thành đã quay sang nhìn đối phương, nói: “Tôi để tóc tu hành không được ạ?”
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn tôi chứa ý cười, có chút nồng cháy. Có lẽ nếu đổi một cô gái khác, người nọ sẽ sớm gục ngã trước sự theo đuổi của hắn rồi.
Nhưng tôi nhìn hắn thế này trong đầu chỉ lóe lên vài hình ảnh không vui, khiến tôi muốn cách xa hắn một chút.