Mà tình yêu của tôi và Quân Quân chỉ nở hoa, không kết quả. Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Ngày đó, Quân Quân trở về từ chuyến công tác ở Lâm Chi. Trước khi đi anh gửi tin nhắn cho tôi.
[An An, anh đã xin công ty nghỉ phép và đặt vé máy bay rồi, ngày mốt chúng ta về nhà em trước.]
[Sau đó về nhà anh, tháng sau em sẽ là vợ anh.]
Đúng vậy, chúng tôi sớm thống nhất rằng tháng 9 sẽ đi đăng ký, tháng 12 tổ chức đám cưới.
Nhưng tin nhắn này lại trở thành tin nhắn cuối cùng anh gửi cho tôi. Tôi không đợi được anh bình an trở về, cũng không đợi được anh cưới tôi. Chiếc xe chở anh về xảy ra tai nạn. Khiến anh mãi mãi dừng lại năm chúng tôi hai mươi lăm. Dừng lại ở thời điểm chúng tôi yêu nhau nhất. Trở thành tiếc nuối lớn nhất cuộc đời này của tôi.
Tôi nhìn Giang Thành, hỏi: “Không phải trước đây cậu từng hỏi tôi có sợ ma không sao?”
Tôi tự hỏi tự trả lời: “Thật lâu về trước đúng là tôi có sợ, nhưng sau khi anh ấy qua đời, tôi không sợ nữa. Vì ma quỷ mà mà mọi người sợ, là người yêu thương mà tôi có nằm mơ cũng không thấy được.”
Giang Thành: “…”
Giang Thành nghe xong, đau lòng nhìn tôi. Vẻ mặt này tôi đã thấy rất nhiều năm Quân Quân bỏ tôi mà đi.
Từ ba mẹ, và những người bạn cũ của chúng tôi. Ngay cả lời thoại tiếp sau vẻ mặt đó tôi cũng nhớ: “An An, người khuất đã ra đi.”
Đến cả mẹ của Quân Quân cũng từng gửi tin nhắn nói như vậy với tôi khi bác ấy biết tôi mắc chứng trầm cảm nhẹ nửa năm năm sau khi Quân Quân qua đời. Chính bà cũng đang chìm trong vực sâu của nỗi đau mất con, trong một đêm đã già đi hai mươi tuổi. Chỉ nửa năm ngắn ngủi mà mái tóc đã bạc trắng, song bác ấy vẫn an ủi tôi, rằng: “An An, người sống phải nhìn về phía trước, Quân Quân cũng không hi vọng con chán nản không gượng dậy được vì nó.”
Qua nhiều năm như vậy, những lời này lại phát ra từ miệng Giang Thành.
Tôi đã không còn quá mức đau buồn như nhiều năm trước. Tôi bình tĩnh nhìn Giang Thành, nói: “Vậy nên, cậu đừng lãng phí thời gian vì tôi nữa. Từ nhiều năm về trước, tôi đã đánh mất khả năng một lần nữa yêu ai đó.”
Tôi còn tưởng Giang Thành sẽ hiểu ý tôi, thuở thiếu thời từng gặp được một người khiến mình khắc ghi vào tim. Về sau, dù là ai xuất hiện cũng sẽ mất đi ba phần ánh sáng, trở nên tạm bợ.
Hắn không cần trở thành tạm bợ của tôi, hắn xứng đáng với một cô gái tốt hơn.
Tuy nhiên, sau khi yên lặng một lúc lâu, Giang Thành nói: “An An, anh ấy có thể vĩnh viễn ở lại trong lòng chị, nhưng em muốn tham gia vào tương lai của chị.”
Tôi: “…”
Câu này của hắn lại khiến tôi bất giác nhớ đến một ít khoảnh khắc không mấy vui vẻ. Vì vậy, dù ánh mắt hắn sáng ngời khi nói những lời này khiến lòng tôi lung lay trong giây lát, tôi vẫn từ chối hắn lần nữa. Tôi nói: “Giang Thành, tương lai còn rất dài, có lẽ ba năm sau, cậu sẽ không thích tôi nữa.”
12.
Không biết mẹ tôi nghe được tin tức từ đâu, biết tôi kể Giang Thành nghe chuyện về quá khứ của tôi và Quân Quân. Bà cau mày, sự không đồng tình viết rõ trên mặt. Có lẽ đại khái là bà cảm thấy tôi điên rồi.
Không phải bà không thích Quân Quân, bà rất thích Quân Quân. Bà chỉ không muốn người khác biết quá khứ này của tôi, sợ ảnh hưởng đến tương lai tôi, cũng không muốn tôi khơi lại vết thương đẫm m.á.u đã qua rồi lại đau lòng. Và lần nữa khó chịu.
Nhưng thời gian thực sự đã chữa lành rất nhiều thứ. Khi Quân Quân vừa mất, tôi ước gì mình có thời đi cùng anh. Nhưng hiện tại, tôi đã có thể bình tĩnh nhắc đến anh, nhớ về anh. Cũng có thể tự mình nói, người khuất đã đi rồi.
Nhưng có vẻ mẹ tôi hơi sợ bóng sợ gió. Suốt khoảng thời gian này, vừa tan làm bà sẽ vội vã chạy về nhà. Chuyện đầu tiên bà làm khi về đến nhà là gõ cửa phòng tôi. Đảm bảo tôi vẫn… bình an vô sự. Thậm chí thi thoảng nửa đêm, bà cũng sẽ loanh quanh trước cửa phòng tôi một hồi.
Tôi: “…”
Một lần, nửa đêm bà lại đứng trước cửa phòng tôi.
Tôi viết xong bản thảo, cảm thấy đói bụng, định xuống bếp làm chút đồ ăn; vừa mở cửa đã bị bà làm giật mình suýt tè ra quần.
Tôi cực kì bất lực, nói với bà: “Mẹ ơi, người ta sợ quá c..hết luôn được đó.”
Bà “Phì” một tiếng, nói; “Phỉ phui cái mồm, con nít con nôi không biết giữ miệng.”
Sau đó hỏi: “Đói rồi phải không, muốn ăn gì mẹ nấu cho.”
Tôi nhìn mái tóc đã sắp bạc trắng của bà, chợt thấy cay mắt. Tôi muốn nói gì đó với mẹ, rốt cuộc mở miệng ra thì… Chỉ có thể nói: “Mẹ, con ổn mà, mẹ đừng lo lắng.”
Mẹ tôi: “…”
Bà lúng túng xoa xoa tay. Mẹ hiểu ý tôi, cuối cùng cũng yên tâm.
Nhưng bà lại bắt đầu giúp Giang Thành theo đuổi tôi. Bà còn chọt đúng chỗ ngứa, vặn ngược tôi: “Nếu con không hề để ý đến thằng bé kia chút nào, hoặc ghét nó, con sẽ không làm bạn với nó nhiều năm như vậy.”
Tôi: “…”
Bà nói: “Cứ thử hòa hợp với nhau đi, đời người còn dài, thử rồi sai cũng được, không phải ai cũng như…”
Bà nuốt lại những lời tiếp theo.
…
Sau khi tôi kể với Giang Thành những chuyện kia, hắn dứt khoát chẳng màng đến mặt mũi, suốt ngày lượn lờ xung quanh tôi, trắng trợn đến mức hết hoa rồi quà, cuối tuần chỉ hận không thể ở lì trong nhà tôi.
Mẹ tôi còn cùng hắn kẻ tung người hứng. Hai người họ chỉ thiếu nước bàn xem sau này sinh con ai sẽ chăm sóc.
Tôi chỉ đành tìm Giang Thành nói chuyện lần nữa, nhưng lời từ chối chưa kịp ra khỏi miệng, hắn đã chặn họng tôi trước, nói: “An An, anh ấy là quá khứ tốt đẹp của chị, em muốn là ấm áp của chị suốt quãng đời còn lại.”
Tôi: “…”