1.
Chuyện là thế này, tôi bỗng hứng lên, gửi cho mọi người một câu nói đùa【Anh em ơi, tôi sắp đi t.ù rồi 】, không ngờ lại thành một viên sỏi làm mặt hồ dậy sóng.
Bạn trai mới quen được ba ngày nói một câu chia tay xong tức tốc bờ lốc tôi luôn.
Lúc tôi đang ngu ngơ chả hiểu đầu cua tai nheo gì thì nghe thấy bạn trai cũ đang thanh minh với giáo viên hướng dẫn của bọn tôi.
“Cô ơi, em với cậu ấy chỉ quen nhau ba ngày thôi, em không biết gì về việc phạm tội của cậu ấy đâu.”
“Nếu cảnh sát cần lấy lời khai, em nhất định sẽ nói hết những gì em biết, không dấu diếm chi cả!”
Văn phòng không lớn, anh ta quay lưng về phía tôi, không biết tôi đứng ngoài cửa.
Tôi cũng không nghĩ sẽ gặp phải cảnh này, đúng là xấu hổ chớt mất thôi.
Tôi chỉ tới tìm cô hướng dẫn để chia sẻ tin vui rằng bài thi viết kỳ thi công chức này tôi xếp hạng nhất thôi mà!
Cô hướng dẫn nhìn thấy tôi, không biết là đang xấu hổ thay cho tôi hay là lúng túng thay cho gã người yêu cũ cờ hó của tôi nữa, sắc mặt cứ gọi là xuất sắc.
Thiệu Văn hiểu lầm sắc mặt của cô hướng dẫn, tưởng cô đang ghét bỏ tôi, vì thế vội vàng giải thích, cái giọng vút lên, nhanh đến độ sắp bốc cháy.
“Cô ơi, cô nói một câu đi ạ, chuyện này sẽ không ảnh hưởng tiêu chuẩn tuyển thẳng thạc sĩ của em chứ?”
Lòng tôi nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Thằng cha này không chỉ đểu, còn ngu, hết cứu rồi.
Nhưng chuyện này hiển nhiên không thích hợp nói toạc ra trước mặt công chúng, để giữ thể diện cho mọi người, tôi nhẹ tay nhẹ chân lùi lại, rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Thời tiết tháng Năm vừa nóng vừa độc, bóng cây thành vật trang trí có hay không cũng chẳng khác gì nhau, nhiệt độ nóng bỏng vẫn có thể truyền từ lòng bàn chân vào lỗ chân lông.
Lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông, tôi mệt mỏi ấn nghe: “A lô…”
“Đường Tiểu Đường.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, từ điện thoại mạnh mẽ xuyên vào lỗ tai của tôi.
Đây là khứa trúc mã đáng ghét của tôi, Phương Tiêu.
“Bao giờ em ra t.ù? Anh chờ em…”
Thời tiết quá nóng, ngay cả màn hình điện thoại cũng nóng theo, đến mức làm tôi hơi hoảng hốt.
Anh có ý gì?
Không đợi tôi trả lời, anh đã thấy câu ấy không ổn, nghiêm túc sửa lại.
“Chừng nào em ra t.ù, anh nuôi em.”
Tim tôi mất khống chế đập loạn lên, hoạn nạn thấy chân tình, có cảm động cũng phải tôi nhưng tôi cũng cạn cả lời.
Tuy bình thường tôi táo bạo đấy, nhưng cũng là một thiếu nữ môi hồng răng trắng, ngăn nắp sạch sẽ đó nha.
Kiểu gì cũng không đến mức phạm pháp chứ——-
Rõ ràng tôi chỉ thi đỗ công chức, vào làm cai ngục ở nhà t.ù Tùng Sơn số ba thôi mà.
2.
Phương Tiêu học y ở khu đại học thành Nam, để đến học viện của tôi, đi bộ ít nhất phải bốn mươi phút.
Đạp xe cũng mất hơn hai mươi phút.
Nhưng Phương Tiêu chỉ tốn mười lăm phút đã xuất hiện trước mặt tôi.
Trời giữa hè, tôi đứng dưới bóng cây một lúc đã thấy hoa mắt chóng mặt, còn Phương Tiêu đã ướt đẫm cả áo, người ngợm như vừa được vớt từ trong nước ra.
Anh người cao chân dài, mặt mũi vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, từ trong ra ngoài đều lạnh băng, vẻ mặt càng nghiêm túc đáng sợ.
Tôi bắt đầu hối hận vì câu bông đùa ấy.
Phương Tiêu và tôi là thanh mai trúc mã trên danh nghĩa, thực tế là đối thủ một mất một còn của nhau.
Ngày nào chúng tôi cũng cãi cọ, như nước với lửa.
Anh chê tôi ngu, là con vượn chưa tiến hóa.
Tôi chê anh cứng nhắc, cuộc sống chẳng có thú vui gì, không bằng sớm xuất gia đi.
Vì thế rõ ràng anh đã hiểu lầm, trí tưởng tượng bay cao bay xa, tôi nên thẳng thắn để được khoan hồng mới phải.
Nhưng cái vẻ khẩn trương của anh buồn cười quá, làm đáy lòng tôi dâng lên một cảm xúc là lạ, nhiều năm rồi, chỉ có anh dạy bảo tôi thôi, hiếm khi anh cuống cuồng, rối loạn như thế này.
Anh hít sâu một hơi, như để chuẩn bị tâm lý: “Nói đi, rốt cuộc em gây ra chuyện gì.”
Tôi giả bộ đáng thương nhìn anh, bặm môi, cổ họng khô khốc: “Em đánh gã Thiệu Văn, đánh què luôn.”
Nhắc tới thằng cha đểu cáng đó, ánh mắt Phương Tiêu rét căm căm, tôi tưởng anh sẽ phê bình tôi không giữ cái đầu lạnh, mắng tôi xốc nổi.
Ai ngờ anh phun ra một câu:
“Sao em ngu thế, không biết tìm chỗ nào không có camera giám sát à?”
Anh nói rất chậm, nhưng giọng điệu lại vô cùng chính trực.
“Cho dù muốn đánh, cũng phải kêu anh đi.”
“….??”
Phương Tiêu dường như đang cố nén cơn giận.
“Bây giờ thằng đó ở bệnh viện nào, đã giám định thương tích chưa, thương tích cấp mấy, nó có thể tố cáo trước, nhưng trước khi luật sư tới, em đừng có ý kiến gì cả.”