“Đây là khay đế chén hình cánh hoa mã não thời Đường, bảo vật trấn giữ cửa hàng của tôi. Thấy cô có mắt nhìn, tôi sẽ nhượng lại cho cô với giá 250 nghìn tệ.”
Tại chợ đồ cổ Phàn Gia Viên, tôi bị một chủ quầy hàng đồ cổ níu lại.
Cùng lúc đó, trên trang livestream của tôi, lác đác vài bình luận hiện lên.
“Còn săn đồ cổ nữa chứ, tôi thấy không phải là đang câu khách cho chủ quầy thì cũng là đến nộp học phí.”
“Chỉ có mình tôi đến vì nhan sắc của streamer thôi sao?”
“Tôi cũng vậy, chị gái này thật xinh đẹp.”
Tôi không để ý đến điện thoại, nhận lấy cái khay đế chén hình cánh hoa mã não được cho là của thời Đường.
Vừa cầm vào tay, tôi đã nghe thấy tiếng nói của nó.
> [Nhớ những người anh em chị em của tôi ở chợ thương mại Nghĩa Ô quá. Không biết bây giờ chúng nó đang làm gì, có phải cũng đang giả mạo đồ cổ không?]
Chủ quầy vẫn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Tôi liếc nhìn điện thoại, đã có người bình luận: “Haha, thứ này giống hệt cái tôi mua ở chợ thương mại Nghĩa Ô, chẳng khác gì cùng một khuôn đúc ra..”
… Nói cũng không sai, đấy chính là được đúc ra từ cùng một khuôn mà, cái khay đế chén hình cánh hoa mã não đã tự mình thừa nhận rồi.
Đúng vậy, tôi là một streamer, livestream săn đồ cổ.
Bởi vì tôi có một khả năng mà không ai biết: Tôi có thể nghe thấy tiếng nói của đồ vật.
Có lẽ vì nghĩ rằng tôi không thể săn được món hời nào, số người xem trong phòng livestream lại giảm đi một chút.
Tôi không hề hoảng loạn, lại tùy tiện cầm lên vài món đồ bên cạnh.
Tốt lắm, tiếng nói của đồ vật lại vang lên bên tai, nghe kỹ, tất cả đều là đồ giả.
Cho đến khi tôi cầm lên một cái đĩa, lại vô tình chạm trúng một chuỗi ngọc trai bên cạnh.
Chuỗi ngọc trai đó trông có vẻ hơi xỉn màu, không hề bắt mắt.
Tôi nghe thấy nó thở dài một tiếng nặng nề.
> [Ánh nắng chói chang quá, tôi thực sự chịu không nổi cái nắng này, haiz, trước đây khi còn ở bên cạnh Hạnh Trinh, cô ấy quý trọng tôi biết bao.]
Diệp Hách Na Lạp – Hạnh Trinh?
Tên thật của Từ Hi Thái hậu.
Tôi cầm nó lên.
Chủ quầy thấy tôi nghèo quá, mắt nhìn lại không tinh tường, sau khi đưa tôi chuỗi ngọc trai này, cũng chẳng buồn để ý đến tôi nữa.
Vài người còn sót lại trong phòng livestream đều rất thất vọng.
Tôi cất chuỗi ngọc trai đi, tâm trạng rất tốt.
Vòng cổ ngọc trai của Từ Hi Thái hậu, mua được với giá 50 tệ.
…
Bên cạnh chợ đồ cổ không thể thiếu cửa hàng thu mua và giám định đồ cổ, tôi chọn một trong những cửa hàng lớn nhất.
Cửa hàng này hẳn là rất đáng tin cậy, bởi vì vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tấm thảm chùi chân đang nổi điên.
> [Giày dép gì mà dám giẫm lên lan can bạch ngọc từ thời Hán của ta??]
Tôi vui vẻ đứng trên đó một lúc, rồi bước vào trong cửa hàng dưới tiếng gầm rú của nó.
Tôi đưa chuỗi ngọc trai cho ông chủ: “Vòng cổ ngọc trai mà Từ Hi từng đeo, ở đây có thu mua không ạ?”
Đúng như dự đoán, bình luận trong phòng livestream cười ầm lên.
“Vòng cổ của Từ Hi hahaha, trời ạ, sao cô ta dám nói ra vậy chứ.”
“Thôi đi thôi đi, tôi mắc chứng sợ ngu ngốc, thấy mấy đứa ngốc nghếch không có não như vậy là thấy phiền.”
Ông chủ không nói gì, đeo kính vào, cẩn thận quan sát một hồi lâu, rồi gọi một chuyên gia khác trong cửa hàng đến.
Một lúc sau, ông ấy mới bỏ xuống.
“Quả thực là vòng cổ ngọc trai của Từ Hi, tiếc là bảo quản không tốt, phẩm tướng không đẹp, ở đây tôi chỉ có thể thu mua với giá 200 nghìn tệ, cô có bán không?”
Phòng livestream ngỡ ngàng.
Tôi rất dứt khoát: “Bán!”