1.
Tôi là một con gấu túi.
Mọi người đều gọi tôi là Koala.
Một bộ não không có nếp nhăn, não chứa đầy nước, có vẻ là cách mà con người đánh giá chúng tôi.
Cuộc sống hàng ngày của chúng tôi rất đơn giản.
Đói – ăn – trúng độc – ngủ – giải độc – lại đói…
Tại sao chúng tôi lại có thể ngủ 20 tiếng mỗi ngày?
Đó là bởi vì chúng tôi không thể bắt được các loài động vật khác nên chỉ có thể lượm những chiếc lá bạch đàn còn sót lại để ăn.
Nhưng thứ này có độc, chúng tôi cần thiết đi ngủ để giải độc.
Dù sao thì chỉ cần sống sót là được.
Chết rồi tựa hồ cũng chẳng sao cả…
Hôm nay tôi lại ngủ trên cây để giải độc, nhất thời không cẩn thận bị ngã rớt xuống.
Vốn dĩ cho rằng cần phải nằm nửa ngày để hòa hoãn cân bằng lại nước bên trong não, tỉnh dậy liền phát hiện mình đã biến thành con người rồi!
Vẫn là một người người nổi tiếng nhỏ trong giới giải trí.
Nhưng tôi không quan tâm.
Làm một con người dường như cũng không có gì khác biệt.
Nhưng tôi đói rồi, vừa hay bên ngoài cửa sổ có một cây bạch đàn.
Tôi mở cửa sổ liếc nhìn độ cao.
Chỉ mới lầu hai, dù sao trong não cũng chỉ toàn nước, ngã không chết được.
Tôi trực tiếp nhảy một phát, chỉ kém chút nữa là chạm được…
Sau khi ngã xuống đất, tôi cảm thấy đau hơn so với trước kia, thế giới dường như đã chuyển sang màu đen?
Sau đó, tôi liền ngủ rồi.
Sau khi tỉnh dậy lần nữa, xung quanh tôi đứng một vòng người.
Tôi nhìn xung quanh, tôi biết đây là bệnh viện ở thế giới con người.
Quản lý của tôi-chị Trương, nước mắt lưng tròng ôm lấy tôi: “Đứa trẻ ngốc, sao em có thể làm điều dại dột như vậy!”
Tôi đờ đẫn nhìn họ, chậm rãi nói: “Tôi đói, nên đi hái lá ăn.”
Ai mà biết sau khi nói xong, chị Trương lại càng sụp đổ hơn.
“Xong rồi xong rồi, lần này ngã hỏng não luôn rồi, vốn dĩ đã không thông minh, như này sao có thể tồn tại được trong giới giải trí chứ!”.
Tiếp theo đó, các tay săn ảnh và phóng viên ở ngoài cửa đã đăng tải bức ảnh họ vừa chụp lên mạng, gây náo động lớn.
Cư dân mạng giận dữ mở mic:
[Hiện giờ người nổi tiếng đầu óc đều ngu ngốc như vậy ư, lại còn giả vờ tự sát!]
[Đợt trước cô ta cùng Khả Khả của chúng tôi ứng cử vào cùng một nhân vật nhưng bị loại, chắc chắn là cố ý muốn hắt nước bẩn vào Khả Khả rồi!]
[Người phụ nữ mưu mô có thể cút khỏi làng giải trí đi, tôi thực sự phục rồi!]
[Lãng phí tài nguyên công, bệnh viện do nhà cô mở à? Liền vì chút chuyện nhỏ mà tự sát, trái tim thủy tinh như vậy sao không đi đầu thai sớm luôn đi!]
…
Không phải tôi chỉ muốn ngắt mấy cái lá để ăn thôi sao?
Tại sao những con người này lại nói tôi như vậy?
Chị Trương cầm lấy điện thoại của tôi đi, tận tình khuyên bảo: “La La à, đừng nhìn nữa. Nghĩ thông chút, dù sao từ khi em xuất đạo liền luôn bị hắc…”.
Tôi ngơ ngác nhìn chị ấy, cả chị cũng không bỏ qua cho tôi.
Vừa nói, chị Trương vừa lấy trong túi ra một hợp đồng, đặt trước mặt tôi: “Cho nên nha, em tham gia chương trình tạp kỹ này cũng đừng khẩn trương, hắc hồng cũng là hồng”.
Tôi ôm giỏ trái cây tiếp tục ăn, ngơ ngác gật đầu.
Lông mày của chị Trương cau lại đến mức có thể bóp chết một con muỗi.
Chị ấy ôm trán thở dài: “Nhưng chương trình này là đến hoang đảo sinh tồn, em được nuông chiều từ bé như vậy, có được không đây?”.
Mắt tôi sáng lên, đặt quả táo trên tay xuống.
Tôi hỏi: “Bên trong có bạch đàn không?”
Chị Trương ngập ngừng gật đầu.
Tôi mỉm cười thoải mái nói: “Vậy liền không thành vấn đề.”
Bên trong rừng rậm, chỉ cần có cây bạch đàn, tùy tiện bạn muốn tôi ở đó bao lâu đều được.
2.
Trên đường đến địa điểm quay, chị Trương không ngừng nhắc nhở tôi những điều cần chú ý.
Tôi hầu như nghe hiểu được, hoàn cảnh hiện tại của mình cùng với bản thân cần phải làm gì.
Tôi cần tham gia một chương trình sinh tồn trực tiếp, Tần Khả Khả cũng ở đó.
Tần Khả Khả là một đối thủ không đội trời chung trong vòng của nguyên chủ, ngoài hình lẫn nhân thiết vẫn luôn không hợp nhau.
Không biết chị Trương đã dặn dò bao nhiêu lần rằng: “Tần Khả Khả hiện tại địa vị cao hơn em, em cho dù lại xem cô ta không vừa mắt cũng không thể nổi giận!”.
“Hiện tại trên mạng đều cho rằng em giả vờ tự sát để hắt nước bẩn lên người Tần Khả Khả, đến lúc ghi hình thì em bớt nói lại làm một người trong suốt liền ok!”
Tôi bình tĩnh gật đầu.
Sở trường này tôi rất giỏi.
Khách mời tổng cộng gồm ba nam ba nữ.
Nam khách mời chia ra gồm số 01 là tân binh tiểu thịt tươi Phó Thần, số 02 là ảnh đế Hứa Bỉnh Văn, số 03 là Cố Chiêu-thái tử gia Bắc Kinh.
Số 03 này còn có một thân phận khác. Anh ta cùng Tần Khả Khả từng nói chuyện qua một đoạn thời gian thời đại học.
Lần này anh ta cùng Tần Khả Khả cùng nhau xuất hiện ở chương trình tiết mục này là điểm nóng lớn nhất, cư dân mạng đều gặm CP đối với cặp đôi gương vỡ lại lành này.
Các khách mời nữ gồm số 01 Tần Khả Khả- tiểu hoa hiện tại có mức độ nổi tiếng nhất, số 02 là Trương Manh Manh-người nổi tiếng trên mạng, còn người thứ ba bị toàn bộ cư dân mạng hắc đen chính là tôi…
Sau khi tiến vào hoang đảo, việc đầu tiên chúng tôi làm sau khi giới thiệu bản thân là…đánh quảng cáo.
Tôi cầm chai rượu đi theo sau mọi người. bọn họ đều đang đọc quảng cáo, chỉ có tôi tò mò mở ra uống một ngụm.
Ừm? Hương vị có hơi lạ một chút.
Tôi trực tiếp uống luôn một chai.
Phần bình luận liên tục bị làm mới:
[Cô ta có phải hay không cảm thấy làm như vậy cô ta sẽ trông rất đặc biệt?]
[Người phụ nữ mưu mô liền thích tìm biện pháp thu hút sự chú ý của mọi người!]
[Cho dù nỗ lực cướp ống kính cũng vô dụng, còn không phải chỉ có thể đứng trong góc, vẫn là Khả Khả của chúng ta xinh đẹp~]
[Cô ta bất quá là chỉ uống có một ngụm rượu có nhất thiết phải như vậy không…]
[Người qua đường, là người thì đều nhìn ra cô ta đây là đang tranh ống kính, vô ngữ không nói nên lời].
Tôi không nhìn thấy phần bình luận.
Trước mặt là tổ đạo diễn cùng những vị khách mời còn lại, những người này không biết đang nói về điều gì.
Rất buồn ngủ…
Rất muốn đi ngủ…
Nhưng không may là rất nhanh tổ đạo diễn đã phát cho chúng tôi nhiệm vụ đầu tiên: Dựng lều của bản thân
Tôi cầm búa ngồi xổm trên mặt đất rồi bắt chước họ đóng đinh, đầu tôi dần dần nặng trĩu.
Cảm giác rất quen thuộc…
Chẳng lẽ rượu đó làm từ lá bạch đàn?
Sao tôi có cảm giác như mình bị trúng độc vậy?
Vậy thì tôi phải trèo cây để ngủ và giải độc.
Không kịp suy nghĩ, tôi ném cây búa xuống đất, nheo mắt lại, ngẫu nhiên tìm được cái cây gần mình nhất rồi nhanh chóng trèo lên.
Mí mắt tôi vốn đã nặng trĩu, cảm giác quen thuộc khi trở lại gốc cây khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong tiềm thức cuối cùng của mình, tôi dường như nghe thấy tiếng nhóm người bên dưới đang la hét điều gì đó.
Lần này, làn đạn bình luận lại bị tôi đốt cháy lên:
[ Nghịch thiên, thật sự là nghịch thiên.]
[ Hứa Chí Hạ điên rồi à? Cô ta đang làm gì vậy!]
[Vị thần Hy Lạp cổ phụ trách leo cây.]
[Tinh thần trạng thái cô ấy vẫn ổn chứ? Chuyện này quá điên rồ rồi…]
[Rượu này pha với chất kích thích à? Việc leo trèo này cũng quá linh hoạt rồi.]
Không lâu sau khi tôi ngủ, thói quen đi lại trong giấc ngủ của tôi lại bắt đầu.
Ngủ không được bao lâu, thói quen cựa quậy lung tung của tôi lại phát tác.
Mở mắt ra lần nữa liền bị đánh thức bởi cảm giác mất trọng lượng quen thuộc.
Bên tai có tiếng hét.
Những người này hét cái gì? Có chết cũng không đến lượt Koala.
Nhưng cơn đau rất lâu không xuất hiện, tôi mở mắt ra thì thấy chính là thái tử Bắc Kinh đã tiếp được tôi.
Cố Chiêu thả tôi xuống xong, một tay chống hông, một tay chỉ vào mũi tôi rồi mắng một trận: “Cô có phải hay không bị thiểu năng trí tuệ? Trèo lên cây cao như vậy còn có thể ngủ được? Ngủ liền thôi đi còn để rơi xuống?”
“Tôi là tới tham gia tiết mục để chơi, không phải là đến để xem thiểu năng trí tuệ tự mình hại mình, đừng lại dùng mấy thủ đoạn giật gân như vậy nữa, OK?”.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, chậm rãi nói: “…A?”
3.
[Thái tử mắng hay lắm! Anh chính là thần của tôi!]
[Quá sảng rồi, tưởng như chính là thay miệng tôi tiêu khiển vậy!]
[Thái tử có phải cũng biết Hứa Chi Hạ cùng Khả Khả không hợp nhau, nhân cơ hội trút giận cho Khả Khả, gặm được rồi gặm được rồi…]
[Thái tử của chúng ta cũng quá tốt bụng rồi, sao không để kẻ ngốc kia ngã chết cho rồi…]
[Cùng một thủ đoạn dùng hai lần, Hứa Chi Hạ cũng là ngu như chó…]
[Tôi chỉ có thể nói thao tác của Hứa Chi Hạ quá trừu tượng.]
……