Tôi Từ Một Chú Gấu Túi Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến 18

Chương 4


8.

Tôi một bên sưởi ấm, một bên uống cháo.

Đơn giản là mỹ vị nhân gian a~

Trước đây tôi đã trải qua những ngày khó khăn gì vậy không biết.

Trong giờ ăn, tôi nhìn thấy Tần Khả Khả hình như đi đến tổ đạo diễn để nói gì đó, sau đó Cố Chiêu cũng được gọi tới.

Mặc kệ cô ta, uống cháo quan trọng nhất.

Có điều vẫn có chút hoài niệm lá cây bạch đàn.

Đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng.

Vì không thể ăn được lá bạch đàn vậy thì tôi sẽ đổ rượu vào cháo, uống rượu xong đem lại cho tôi cảm giác rất giống ăn lá bạch đàn! Ai nói tôi ngu ngốc vậy, tôi cũng rất giỏi vận dụng trí óc đấy chứ!

Tôi hành động lưu loát, lập tức cầm một chai rượu đổ vào bên trong bát cháo.

Động thái của tôi lại khiến mọi người sốc lần nữa.

Biểu tình của Phó Thần lập tức mất khống chế, hai mắt gần như muốn lồi ra ngoài, miệng há ra thành hình bình hành.

“Chị Chi Hạ, chị đây là đang làm gì vậy!”

Tôi vẫy chai rượu trước mắt cậu ta, nhiệt tình đề nghị: “Cậu có muốn thử không? Tuyệt đối rất ngon!”.

Phó Thần một mặt sợ hãi, nhưng nhìn vẻ mặt ngon lành của tôi cũng có chút tâm động.

Sau khi do dự, cậu ta cũng học theo tôi cho thêm rượu vào.

Sau khi nhấp một ngụm, hai mắt cậu ta sáng lên: “Mùi vị rất kỳ lạ, nhưng có chút phê!”.

[Trời ạ, đổ rượu vào trong cháo, nghịch thiên nghịch thiên.]

[Đây thật sự là thích uống rượu, chẳng trách người lúc nào cũng không có lúc nào là không cảm thấy say.]

[Hahaha, cặp này có vẻ chơi khá vui.]

[Em bé Phó Thần bị lạc lối rồi…]

[Cố Chiêu mau tới đây! Vợ anh sắp bị lừa chạy mất rồi…]

Rượu này cùng với lá bạch đàn giống y nhau, càng uống càng phê.

Sau khi Cố Chiêu quay trở về, trong mắt tôi tràn ngập đầy sao.

Anh ta cau mày nhìn tôi: “Tình huống gì vậy? Người khác đến đây để sinh tồn nơi hoang dã, cô đến đây trong tình trạng say xỉn?”.

Tôi mơ hồ ngước lên nhìn anh ta, vừa cười vừa mở rộng tay ra: “Cây lớn!”

Cố Chiêu vậy mà hơi nghiêng người đỡ tôi lên.

“Nói ai là cây? Đây là uống bao nhiêu vậy.”

Tôi dựa vào người anh ta, mặt hồng hồng, xoa xoa cổ anh ta thì thầm: “Lá bạch đàn…”

Cố Chiêu bất đắc dĩ cõng tôi đi về phía lều trại: “Cây bạch đàn rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn cô vậy, cô là gấu Koala à?”

“Tôi chính là gấu túi, không đúng, tôi không thể nói cho người khác biết.”

Cố Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra phải giấu rượu đi.”

[A a a a a Chiêu Hạ tới đi a a a a]

[Đều quỳ cho tôi! Quả nhiên các cặp đôi yêu nhau chính là ngọt ngào như vậy!]

[Một số người sao lại không nói gì nữa? Người câm à? Không phải nói thái tử gia đối với nương nương chủ tử của các người nhớ mãi không quên sao?]

Tôi là bị hương thơm đánh thức.

Tôi đói rồi.

Mở lều ra, tôi bước về hướng nhóm người bọn họ.

Mắt tôi sáng lên, bọn họ đang ăn thịt nướng!

Nhìn thấy tôi tới, Cố Chiêu cười đắc ý: “Tôi liền nói không cần gọi cô ấy, người có tâm hồn ăn uống sẽ tự mình tỉnh dậy đi tìm thức ăn.”

Tôi ngồi xuống cạnh anh ta, nhìn chằm chằm vào món thịt nướng.

Giây lát Cố Chiêu liền cầm lấy một cái chân thỏ nướng đưa cho tôi: “Ăn đi, nha đầu háu ăn.”

Tôi đang định cầm lấy liền phát hiện Tần Khả Khả nhìn chằm chằm vào mình.

Tôi lập tức không dám nhận.

Sức chiến đấu của chúng tôi chỉ có 5, tôi vì một miếng ăn mà mất mạng được.

Cố Chiêu chú ý đến sự bất thường của tôi, bèn quay đầu nhìn Tần Khả Khả.

Anh ta cụp mắt xuống, nắm lấy tay tôi đưa chân thỏ vào tay tôi rồi cầm một xiên khác cho Tần Khả Khả.

Tần Khả Khả lập tức liền không trừng mắt nhìn tôi nữa, ngọt ngào đối với Cố Chiêu nói: “Cảm ơn A Chiêu~”

Cố Chiêu rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: “Đừng cảm ơn tôi, là Phó Thần đã nướng nó.”

Phó Thần đột nhiên bị ra cue, xấu hổ cười hai tiếng.

Nghe xong, tôi chọc chọc vai Phó Thần, sùng bái nhìn cậu ta: “Cậu vậy mà còn biết nướng thịt ah!”

9.

Phó Thần kiêu ngạo hất cằm: “Đừng coi thường tôi, cơm tôi nấu được toàn bộ giới công nhận là rất ngon!”

Tôi nghe xong càng hưng phấn hơn, kích động nói: “Thật ư! Tôi thích nhất là người nấu ăn ngon!”

Không biết tại sao, sau khi nói lời này, tôi cảm thấy không khí xung quanh dường như đã thay đổi.

Hơn nữa áp suất không khí có vẻ thấp.

Chỉ có tôi và Phó Thần vẫn đang haha trò chuyện.

Phó Thần nhiệt tình nướng thịt cho tôi: “Chị Chi Hạ đừng khách khí, chị thích ăn liền được! Đợi chương trình kỳ này quay xong chị đến nhà tôi, tôi nấu món sở trường của tôi cho chị ăn!”.

Tôi hưng phấn gật đầu: “Khi nào mới kết thúc vậy? Tôi hiện tại liền muốn ăn!”.

[Chương trình bắt đầu lâu như vậy rồi giờ mới thấy Hứa Chi Hạ được lúc tỉnh táo nhất!]

[Nhóc này hay lắm, trừ lúc ăn cơm đều say xỉn phải không?]

[Hai người này thật vô tâm, Cố Chiêu ở bên cạnh mặt đều đen xì rồi mà hai người này còn ở đó blabla…]

[Tổ hợp vô tâm cũng gặm thật ngon hahaha]

[La La, cô đừng nói nữa, Cố Chiêu sắp phá vỡ lớp phòng ngự rồi.]

Cố Chiêu đột nhiên lên tiếng: “Những đồ này đều là do tôi đi săn được đến.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, trong đầu hiện lên ký ức bị con người truy giết.

Vẻ mặt của tôi càng ngày càng sợ hãi, trong khi Cố Chiêu lúc này lại càng ngày càng bối rối:

“……Cô làm sao vậy?”

Tôi nhảy sang cạnh Phó Thần, thò đầu ra nhìn Cố Chiêu: “Anh đi săn, tôi chán ghét anh.”

Cố Chiêu đột nhiên đứng dậy: “Cái quái gì vậy! Cô hiện tại đang ăn là cái gì!”

[Hahahaha, dễ thương quá, đồng dạng tôi cũng phản đối việc đi săn.]

Lúc này, đạo diễn đột nhiên đi tới phát thẻ nhiệm vụ buổi tối.

“Chủ đề tối nay là lời nói thật hoặc đại mạo hiểm, các vị vui lòng ngồi vào chỗ chuẩn bị sẵn sàng.”

Còn may chị Trương đã nói cho tôi biết lời nói thật và đại mạo hiểm là cái gì.

Câu hỏi đầu tiên là về mẫu bạn đời lý tưởng của bạn.

Những lời này vừa nói ra, mọi người liền la ó, trong không khí tràn ngập một bầu không khí mơ hồ.

Tất nhiên, ngoại trừ tôi, người vừa ngủ gật sau khi ăn xong.

Người đầu tiên lên tiếng là Phó Thần.

Cậu ta ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt vô ý nhìn về phía tôi: “Thật ra tôi thấy người như chị Chí Hạ cũng rất tốt.”

Vừa nói xong, Tần Khả Kha đã dẫn đầu gây ồn ào.

Phó Thần đỏ mặt nói tiếp: “Tính cách thú vị, lớn lên lại xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, hoạt bát vui vẻ, ai da tôi đang nói cái gì vậy, dù sao thì tôi chính là mẫu như chị La La.”

Phó Thần nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng, tôi dùng ánh mắt mờ mịt nhìn cậu ta.

Tôi mông lung gật đầu: “Tôi cũng rất thích cậu, đồ ăn cậu làm rất ngon.”

[La La, cô tỉnh tỉnh lại đi! Sao lại buồn ngủ rồi!]

[Phúc Trần thật là thuần khiết hahaha đây không phải là tỏ tình tại chỗ à!”

[Tôi hận La La cái này đầu gỗ, tôi tuyên bố tổ hợp đầu bò giải tán, chỉ có mình cô ấy là kẻ đầu bò.]

Người tiếp theo lên tiếng là Tần Khả Khả.

Cô ta ngượng ngùng vén tóc ra sau tai, thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Chiêu.

“Thật ra mẫu người lý tưởng của tôi đã được xác định khi tôi còn học đại học.”

[Cái gì cái gì! Chiêu Khả của tôi! Cuối cùng Khả Khả cũng muốn bày tỏ tâm ý của mình rồi ư!].

[Khả Khả mau tấn công! Bạn mới chính là chính cung!]

[ Không nói nên lời, ngươi đến từ thời nhà Thanh à? Còn chính cung, thần kinh!]

Tần Khả Khả tiếp tục: “Anh ấy trông thì có vẻ mạnh mẽ lẫn miệng độc, nhưng thực tế anh ấy là người dịu dàng nhất. Luôn có thể trước tiên nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của người khác sau đó ra tay giúp đỡ…]

“Thật ra người tôi đang nói tới cũng đang ở ngay đây.”

10.

[A a a a a Khả Khả, nói nhanh đi!]

[CP của tôi cuối cùng cũng gương vỡ lại lành rồi]

[Tôi muốn Cố Chiêu đuổi vợ lò hỏa táng ah!]

[Cái kia nói Cố Chiêu thích Hứa Chi Hạ mở to mắt ra, lập tức vả mặt mấy người rồi!]

Tần Khả Khả: “Tôi muốn nói với anh ấy, thực ra tôi…”

Lúc này, Cố Chiêu đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tần Khả Khả.

“Có gì ý nghĩa không?”

Tần Khả Khả sắc mặt tái nhợt, đứng lên nắm lấy cánh tay Cố Chiêu: “A Chiêu, anh nói cái gì vậy ah?”

Cố Chiêu rút tay ra, lạnh lùng nhắc lại: “Tôi hỏi cô còn ý nghĩa gì không?”

“Thời điểm chia tay hồi đại học, những gì cô nói chẳng lẽ cô đã quên rồi à?”

“Cô nhất định muốn tôi ở trước mặt nhiều người như vậy vạch mặt cô phải không?”

Máu trên mặt Tần Khả Khả dần rút đi: “A Chiêu…”

Cố Chiêu chỉ vào tôi: “Vậy bây giờ tôi nói rõ cho cô biết, tham gia chương trình này không phải bởi vì cô, tôi chỉ đơn giản là muốn đến chơi thôi. Hơn nữa bây giờ tôi đã có người mình thích, chính là Hứa Chi Hạ!”

Máy ảnh lập tức tập trung về phía tôi, tôi thì đã ngủ đến choáng váng rồi.

[……]

[Bé con của tôi mau tỉnh tỉnh lại đi! Cố Chiêu tỏ tình với cô đó!]

[Wow, tôi đã chứng kiến một cảnh nổi tiếng, nhiệt độ khẳng định bùng nổ!]

[Càng tò mò hơn là thái tử gia nói về việc vạch trần cái gì, chẳng lẽ có dưa lớn!?]

Sự việc kết thúc không mấy vui vẻ.

Cuối cùng tôi cũng được Cố Chiêu cõng về lều.

Trong lúc mơ màng, tôi dường như nghe thấy bên cạnh có tiếng anh ta thở dài.

“Cũng không biết việc cô không nghe thấy là tốt hay xấu.”

“Hứa Chi Hạ, rốt cuộc cô cảm thấy tôi như thế nào?”

Ồn chết mất! Tôi ôm cổ hắn kéo xuống, dùng cả người khống chế lại anh ta.

Tôi mơ hồ nói: “Đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi!”

Sáng hôm sau thức dậy, trừ tôi ra thì mọi người đều có suy nghĩ riêng.

Tôi ngơ ngác ngồi trên ghế cho đến khi đạo diễn yêu cầu sáu người chúng tôi cùng nhau đi săn.

Vốn dĩ tôi muốn tiếp tục đi theo Cố Chiêu, nhưng không biết tại sao hôm nay anh ta lại có vẻ cố tình giữ khoảng cách với tôi.

Có chút không vui.

Lúc này, Tần Khả Khả đi tới, nhiệt tình nắm lấy tay tôi, mỉm cười với tôi: “La La, chúng ta cùng đi đi.”

Tôi bối rối gật đầu.

Không phải cô ta không thích tôi à?

Tôi và cô ta đang đi ở cuối hàng, đột nhiên Cố Chiêu đi trước ra hiệu cho chúng tôi không được di chuyển.

Cách đó không xa có một con rắn! Chân tôi run lên vì sợ hãi.

Lúc này, Tần Khả Khả đột nhiên đẩy tôi từ phía sau, tôi hét lên ngã về phía trước.

Con rắn nhận thấy điều gì đó bất thường, nhanh chóng tấn công tôi.

Tôi hét lên một tiếng, nhưng đột nhiên có một cỗ lực lượng bảo vệ phía sau.

Mở mắt ra lần nữa, con rắn đã bị đóng đinh chết bằng chiếc lưỡi lê quân sự.

Là Cố Chiêu.

Anh ta trừng mắt nhìn Tần Khả Khả, bế tôi lên đưa tôi ra ngoài.

“Không quay nữa, tiền vi phạm tôi trả.”

“Vừa rồi La La vì sao ngã máy quay đều quay lại được rồi, đừng hòng lừa gạt tôi, tôi khuyên cô nên tự thú tội.”

Tôi liền mơ hồ bị Cố Chiêu bế đi.

Mãi đến khi lên xe, tôi mới dám nhỏ giọng hỏi: “Anh tức giận à?”

“Không có, tôi chỉ là sợ hãi.”

“Cô có biết rằng, vừa rồi nếu như tôi chậm một chút thôi thì cô liền mất mạng không?”.

Tôi nhìn khuôn mặt Cố Chiêu ở gần mình như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy hơi nóng.

Tôi hỏi: “Cố Chiêu, sao bây giờ tim tôi đập rất nhanh, mặt cũng nóng như vậy?”.

Cố Chiêu sửng sốt một lát, sau đó bất đắc dĩ nhìn tôi, buồn cười nói: “Cô thật đúng là ngu ngốc, cô đây là đang lòng vòng bày tỏ với tôi, cô xấu hổ phải không?”.

“Xấu hổ? Tại sao tôi lại xấu hổ?”

Cố Chiêu hơi nhướng mày: “Bởi vì… Cô thích tôi.”

11.

Tôi suy nghĩ kỹ càng, phát hiện mình rất thích ở cùng Cố Chiêu.

Đây chính là thích ư?

Sau đó tôi hỏi: “Vậy nếu như tôi thích anh, tôi cần phải làm gì?”.

Cố Chiêu khẽ mỉm cười, chỉ vào môi anh ta: “Vậy thì em làm bạn gái của tôi, sau đó còn hôn anh ở chỗ này.”

Tôi nghiêng đầu.

Con người thích bị cắn à? Không lý giải nổi, nhưng cần tôn trọng.

Tôi không chút do dự, trực tiếp hôn lên, nhẹ nhàng cắn một cái.

Nhưng rất nhanh, tôi đã bị Cố Chiêu đè xuống ghế, anh ta liền cắn lại tôi.

Có điều thay vì nói là cắn, không bằng nói là mút? Cảm giác thật kỳ quái, cùng với ăn lá bạch đàn với uống rượu giống y như nhau, đều choáng choáng váng váng, cơ thể trở nên mềm nhũn.

Chẳng lẽ nói Cố Chiêu cũng có độc!

Tôi liền như vậy mơ mơ hồ hồ cùng Cố Chiêu ở bên nhau.

Sau khi chính thức tuyên bố rút lui khỏi chương trình, chúng tôi cũng thông báo tin tức về việc ở bên nhau.

Tần Khả Khả bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.

Hóa ra lúc đó cô ta đẩy tôi ra ngoài đúng điểm mù của ống kính, nhưng không ngờ đến phía sau còn có một nhân viên quay chụp dở tệ đã chụp được cảnh này.

Quả nhiên thu hút lẫn nhau.

Mọi người đều thích lười biếng mặc kệ, cho nên tôi liền được cứu.

Chiêu kể với tôi rằng khi còn học đại học, anh ấy tự mình bắt đầu kinh doanh, nhưng không có nói cho Tần Khả Khả về hoàn cảnh gia đình mình.

Sau đó Tần Khả Khả phát hiện anh ấy không có tiền, liền tìm người càng có tiền hơn.

Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không công khai chuyện này.

Tôi hỏi: “Gia đình anh nhiều tiền cỡ nào?”

Cố Chiêu suy nghĩ một chút: “Đại khái là có thể mua hết toàn bộ cây bạch đàn trên thế giới này cho em!”.

Mắt tôi sáng lên.

Tìm đúng người rồi!

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.