Giới thiệu:
Tôi và vị “Phật tử” nức tiếng giới giải trí vốn là oan gia ngõ hẹp, sau khi say rượu lại “tình một đêm” xóa bỏ thù hận.
Thế nhưng lúc tỉnh dậy tôi lại sợ hãi, lập tức ôm con bỏ trốn.
Hai năm sau, tôi bị anh chặn lại ngay tại sân bay cùng đứa bé, “Con của tôi?”
Tôi chột dạ cúi đầu, “Của chó.”
Ngay lúc anh chắc chắn mình là cha đứa bé, một người đàn ông khác vỗ vai tôi.
“Tôi là chồng của Chu Đới, họ Cẩu! Hân hạnh.”
* * *
1
Tôi nắm cà vạt, lôi Lục Tầm lên giường.
“Cái gì mà “Phật tử” nức tiếng, chẳng phải cũng mặc vest đeo cà vạt, bày đặt ra dáng ra hình đấy thôi?”
Lục Tầm: “…”
Im lặng một hồi, anh nhỏ giọng nói: “Bàn chuyện hợp tác, nhu cầu công việc.”
“Im miệng!”
“Cướp mất hợp đồng của tôi còn dám nói là nhu cầu công việc?”
Càng nghĩ càng giận, tôi mượn men rượu, trực tiếp ngồi lên eo anh. Người đàn ông khẽ rên một tiếng.
Ngay sau đó, bàn tay to lớn của anh đặt lên eo tôi, nâng tôi lên một chút, Lục Tầm nghiến răng nghiến lợi: “Lực tay cũng không nhỏ.”
“Im miệng.” Tôi véo mặt, không cho anh nói chuyện, sau đó hôn lên. Ban đầu chỉ định cắn anh một cái, ai ngờ đôi môi kia lại mềm như vậy.
Hôn nhẹ cắn nhẹ, nhiệt độ trong lúc dây dưa không ngừng tăng cao. Lục Tầm không đáp lại, nhưng yết hầu lại khẽ chuyển động.
“Chu Đới, xuống đi.”
“Không.”
Tôi ngồi trên eo anh nhích tới nhích lui, uy hiếp: “Trả hợp đồng lại cho tôi, bằng không… Bằng không tôi sẽ ngủ với anh!”
Ánh mắt người đàn ông u ám, im lặng một hồi lâu, sau đó thản nhiên lên tiếng.
“Không trả.”
2
Lục Tầm cứng miệng. Men rượu bốc lên, tôi liền thật sự “xơi” anh. Thế nhưng, thân thể Lục Tầm còn “cứng” hơn cả miệng anh gấp trăm lần.
“Ngoan.”
Giọng người đàn ông trầm thấp, hôn từ mi mắt đến dái tai tôi, “Tôi nhẹ nhàng một chút.”
Nụ hôn của anh rơi xuống môi, sau đó từng chút một di chuyển xuống dưới. Nhiệt độ nóng bỏng hòa quyện cùng men rượu, từng chút từng chút một rút cạn chút oxi ít ỏi còn sót lại.
Tôi bám víu lấy vai anh. Một đêm chìm nổi.
…
Lúc bình minh ló dạng, tôi tỉnh dậy trong vòng tay anh. Bàn tay người đàn ông vẫn đặt trên eo tôi, cảm giác thô ráp khiến tôi nhận ra —— Đây không phải là mơ.
Xong đời!!!
Tôi và Lục Tầm làm kẻ thù không đội trời chung mười mấy năm, bố anh và bố tôi là đối thủ cạnh tranh trong công việc, tranh giành đến mức đầu rơi m.á.u chảy nhiều năm qua.
Cả hai chúng tôi cũng thừa hưởng ý chí của thế hệ trước, từ nhỏ đã so đo mọi mặt.
Anh chạy bộ tốn ít hơn tôi mười giây, tôi liền điểm văn hóa cao hơn anh mười điểm. Anh đánh người yêu thầm của tôi, tôi bẻ gãy hết đào hoa của anh.
Sau đó cả hai chúng tôi đều sống độc thân cho đến bây giờ.
Tôi trở thành đại tiểu thư bị người đời dị nghị, còn anh ta ngồi vững trên danh hiệu “Phật tử” giới giải trí.
Vốn tưởng rằng sẽ đối đầu với anh cả đời, kết quả… Tôi thật sự ngủ với anh rồi ư?
Tôi không cam lòng vén chăn lên nhìn một cái.
Không cam lòng, lại nhìn thêm cái nữa.
Lại lại lại nhìn thêm cái nữa.
Sau đó đỏ mặt tía tai, kéo chăn lên.
3
Lục Tầm ngủ rất say.
Một tay ôm chặt eo tôi, tay còn lại tùy ý đặt trên trán, trên cổ tay đeo một chuỗi tràng hạt đã theo anh nhiều năm.
Nhìn thấy chuỗi tràng hạt đó, trái tim tôi vốn đang bồn chồn lại dần dần bình tĩnh lại.
Lục Tầm đã có người trong lòng rồi.
Chuỗi tràng hạt anh luôn đeo trên tay, nghe nói là do cô gái kia tặng, anh rất quý trọng nó. Tuy nhiên, không ai biết “ánh trăng sáng” của Lục Tầm là ai.
Có lẽ là sợ tôi phá đám, Lục Tầm chưa bao giờ tiết lộ thân phận đối phương, chỉ khi say rượu mới nhắc đến người mình thích vài lần.
Váy trắng, tóc đen, dịu dàng xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với tôi. Hơn nữa, nếu để hai ông già biết chuyện giữa tôi và Lục Tầm, e rằng họ sẽ lật tung trời đất. Tôi thở dài, định lặng lẽ rời đi.
Tuy nhiên, mãi đến khi thay quần áo, tôi mới biết đêm qua điên cuồng đến mức nào.
Quần của tôi vẫn còn đang bị quấn vào chân Lục Tầm. Áo lót cũng bị ném lên đầu anh.
Những hình ảnh đáng xấu hổ đêm qua ập đến. Tôi không dám nán lại thêm nữa, vội vàng rời khỏi phòng như chạy trốn.
Tôi che giấu những dấu vết mập mờ trên người, về nhà tắm rửa, thay một chiếc áo cổ lọ. Sau đó tìm bố tôi, “Con muốn ra nước ngoài.”
Bố tôi không ngẩng đầu lên, “Được, đến trường tốt nhất, học xong trở về chơi ch/ết thằng nhóc thối tha nhà họ Lục kia!”
Tôi: “…”
Kỳ thực, tối qua là tôi suýt chút nữa bị thằng nhóc đó “chơi” ch/ết.
Các ngón tay tôi vô thức siết chặt cổ, nơi vẫn còn vài dấu hôn…
“Khi nào đi?” Bố tôi đột nhiên hỏi.
Suy nghĩ bị kéo trở lại, tôi mím môi: “Hôm nay.”