1.
Từ nhỏ tôi đã có một khả năng.
Tôi cứ ngủ là linh hồn có thể thoát khỏi cơ thể.
Hình dạng linh hồn là sự kết hợp của phần thân trên nhỏ nhắn và cái đuôi bay bay.
Tổng thể cũng nhỏ bé như búp bê trong máy gắp thú.
Tôi thường dùng khả năng này để làm những chuyện xấu.
2.
Ví dụ như giờ học tiếng Anh này.
Tôi đang ngủ gật ở hàng ghế cuối.
Linh hồn của tôi bay tới trước mặt nam thần Du Diêu.
Có thể làm những điều bình thường không dám làm.
Tôi ngồi trên sách tiếng Anh của anh ấy, ngắm nhìn chàng trai lạnh lùng trước mặt.
Du Diêu cụp mắt xuống, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Tôi bất ngờ nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy.
Linh hồn tôi chấn động.
Cứ như thể anh ấy có thể thấy tôi vậy.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
3.
Tôi hơi kích động (ruồi xoa tay).
Tôi từ từ nâng cơ thể lên, áp môi lên bờ môi mỏng của Du Diêu.
Môi anh ấy có màu hồng, lạnh như băng.
Tim tôi đập thình thịch vì xấu hổ.
Tôi nằm trên sách tiếng Anh của anh ấy, che mặt mà lăn lộn.
Du Diêu nhướng mày, khẽ động ngón tay.
Anh ấy không tốn chút sức nào đã giữ chặt… Linh hồn tôi.
Sự xấu hổ trên mặt tôi tan biến.
Chỉ còn lại sự ngạc nhiên.
Sau khi xoay 360 độ theo trục ngón tay thon dài của Du Diêu mà vẫn không kéo được linh hồn của mình ra.
Cuối cùng tôi, Lâm • ngoài vòng pháp luật • Nhan Nhan cũng hiểu.
Tự vả rồi.
4.
Chiếc nhẫn đá đen trên ngón tay trỏ của Du Diêu phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Tôi và anh ấy trừng mắt nhìn nhau.
Đuôi mắt anh ấy hơi cong lên khó nhận thấy.
Giáo viên tiếng Anh muốn gọi tên yêu cầu sinh viên đứng dậy trả lời câu hỏi.
Giọng nói trầm bổng của thầy đã gọi tên tôi.
“Lâm Nhan Nhan, em này đứng dậy trả lời nào.”
Mắt tôi đỏ lên vì lo lắng, tôi cúi người muốn kéo linh hồn của mình ra.
Nhưng Du Diêu không hề nhúc nhích.
Thậm chí khóe môi anh ấy còn nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Trong khi bạn cùng phòng đã lay tôi suýt nữa chấn thương não.
Tôi chắp tay trước ngực: “Xin anh thả tôi ra.”
Du Diêu chống cằm, nhìn tôi với vẻ hứng thú.
Anh ấy cười nhẹ một tiếng.
“Bạn Lâm Nhan Nhan cúp tiết hả?” Giáo viên tiếng Anh thản nhiên nói.
Cuối cùng thì anh ấy cũng thả tôi ra.
Khi bay trở về, hình như tôi nhìn thấy khẩu hình miệng Du Diêu.
“Chọn B.”
5.
Tôi bật dậy ngay lập tức.
Tôi nói lắp bắp: “Chọn… Chọn B ạ.”
“Lần sau khi giáo viên gọi hãy đứng dậy ngay nhé em Lâm Nhan Nhan, đừng làm mất thời gian của bạn khác.”
Giáo viên tiếng Anh trách móc.
Tôi cười ngượng ngùng: “Xin lỗi thầy, tai em không được tốt lắm.”
Một tràng cười rộ lên.
“Được rồi, ngồi xuống đi.”
Sau khi ngồi xuống, tôi vẫn thấy sợ hãi vì tình huống vừa rồi.
Trái lại, Du Diêu ở hàng ghế trước không có phản ứng gì.
Anh ấy tựa lưng vào bàn sau, những ngón tay đẹp đẽ đang xoay cây bút.
Không biết tại sao.
Tôi nhìn mái tóc sau gáy Du Diêu vẫn lờ mờ cảm nhận được anh ấy đang vui vẻ.