Khi ta thủ tiết, nhà chồng không dung nạp ta, chỉ có đại huynh của phu quân là người thay mặt cầu xin cho ta.
Đại huynh không giống phu quân ta, người thật ôn hòa, mà lại tuấn mỹ, lạnh lùng, ít nói. Nghe đồn, hắn không ham nữ sắc, không màn dục vọng. Ta thay phu quân tạ ơn đại huynh đã chiếu cố, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nhìn qua lễ vật tạ ơn, rồi ánh mắt dừng lại trên chiếc túi hương ta đã thêu cho phu quân.
Hắn nói: “Ta muốn cái đó.”
Từ đó về sau, vật mà ta từng ôm mỗi đêm khi ngủ, những kỷ vật của phu quân, thường xuyên biến mất. Đại huynh ngày càng ở lâu trong từ đường hơn.
Một đêm, trong lúc vô tình ngang qua, ta nghe được giọng nói trầm lắng, u uất phát ra từ trong đó, đầy vẻ kiềm nén. “Đệ đệ, ta thực sự ganh tị với đệ đến phát điên mất thôi.”
1
Phu quân ta, Tống Hướng Chúc, đã qua đời rồi. Sinh thời, chàng là một người ôn hòa, tài học tầm thường, tính cách cũng vậy. Chúng ta tôn trọng nhau như khách, từng có nhiều mâu thuẫn, nhưng người đã khuất, giờ chỉ còn lại nỗi buồn và tiếc nuối.
Ta khoác áo trắng, đầu óc mơ hồ và mệt mỏi, lắng nghe mẹ chồng cùng mấy vị nữ quyến nhỏ to nguyền rủa.
“Trong bụng không có con của Hướng Chúc, lại mang dáng dấp hồ ly mê hoặc, ai dám giữ nó lại chứ?”
“Cả cha mẹ nàng ta cũng đã chết, ta thấy Hướng Chúc xem chừng là bị nàng khắc c.h.ế.t mà thôi!”
“Thưa mẫu thân” ta quỳ xuống, nhẹ giọng nói, “cầu xin người cho phép con ở lại Tống phủ.”
Tống Hướng Chúc lúc sinh thời thích hoa cỏ, trước lúc lâm chung còn lo lắng cho gốc Nguyệt Đàm trắng khó nuôi, mãi không chịu nở. Di nguyện của chàng như thế, ta và chàng đã là phu thê một đời, lại có ân tình với ta, ta hẳn nên làm gì đó cho chàng.
“Hừ, ta biết ngươi toan tính gì. Không phải ngươi nhìn trúng quan vận của Bạc Giản, định lưu lại Tống gia không chịu đi sao! Ta nói cho ngươi biết, đồ hồ ly tinh, đừng có mơ! Lúc trước Hướng Chúc nhất mực muốn cưới ngươi, ta đã không hài lòng, nay…”
“Nàng muốn lưu lại?”
Bỗng nhiên, một giọng nói thanh lãnh vang lên.
Một thân y phục đỏ thắm, ngọc đai lấp lánh, dáng người cao ngất như trúc. Người tay cầm quạt, nhẹ nhàng vén rèm, lộ ra dung nhan diễm lệ như mỹ nữ. Khí chất thanh lạnh như thần tiên.
Ta ngẩng đầu nhìn, bất giác dừng lại một chút.
Người đến là Tống Bạc Giản, đại huynh của phu quân ta.
Ta không biết vì sao một người đáng lẽ đang ở Hàn Lâm Viện như đại huynh lại trở về phủ đột ngột như vậy, nhưng ta nắm lấy cơ hội, quỳ xuống khẩn cầu: “Vâng, xin đại nhân giúp đỡ.”
Ta không dám gọi đại huynh, sợ người không vui, bởi từ khi ta bước chân vào Tống phủ, ta và Tống Bạc Giản ít khi đối diện nhau, chỉ có hai lần nói chuyện nhiều hơn vài câu.
Lần đầu là khi cả nhà đi lễ Phật, ta vô tình nhận nhầm bóng dáng người, đứng ngay trước mặt người. Lúc đó đứng quá gần, hơi thở của người thoáng chạm vào mấy sợi tóc bên cổ ta.
Khi ta quay lại, đỏ mặt vì xấu hổ: “Thứ lỗi.”
“…Không sao.”
Lần thứ hai, là khi Hướng Chúc say rượu, làm loạn, đúng lúc hạ nhân đều bận, chỉ có Tống Bạc Giản dìu chàng vào phòng. Ta vội đỡ lấy Hướng Chúc, trong lúc vô ý chạm vào mu bàn tay của Tống Bạc Giản.
Tống Bạc Giản lúc đó cũng đã uống rượu, mùi rượu trên người còn nồng hơn Hướng Chúc, nhưng ngoài việc mắt đỏ lên đôi chút, người vẫn như cũ, lạnh lùng không thay đổi.
Ta cứ tưởng hắn đã đi rồi.
Đỡ Hướng Chúc lên giường, chàng lảm nhảm gọi ta, nắm lấy tay ta, rồi kéo chiếc áo ngoài của ta xuống. Chàng nắm lấy thắt lưng ta, hôn loạn khắp nơi.
Ta đang định nói gì đó, nhưng bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Quay đầu nhìn lại, ta thấy Tống Bạc Giản vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Sắc mặt trắng bệch đến lạnh lùng.
Ta suýt hét lên, theo bản năng đẩy Tống Hướng Chúc ra, khoác lại áo ngoài, tiễn Tống Bạc Giản ra cửa.
“Xin lỗi, xin lỗi, đã thất lễ” ta cố gắng nén cảm giác xấu hổ, giọng nói cố giữ bình tĩnh.
“Hướng Chúc ngây thơ đơn thuần, đêm nay nhất định bị kẻ khác lừa uống nhiều rượu, thật may có ngài trông nom. Vừa rồi… vừa rồi là lỗi của ta, chỉ lo cho Hướng Chúc mà quên mất phải tiễn ngài.”
Ta thấy Tống Bạc Giản không nói gì, đành cúi đầu đầy bối rối.
Ánh mắt vô tình lướt qua thắt lưng và vạt áo của hắn.
Cái nhìn thoáng qua đó, chỉ trong một tích tắc.
Nhưng Tống Bạc Giản vốn là người trầm mặc ít lời, lại bất ngờ thốt ra một câu.
“Ngẩng đầu, đừng nhìn ta.”
Giọng nói lạnh lùng, lại gượng gạo.
Ta vội vã quay mặt đi, không dám nhìn nữa.
Nhưng lòng lại không thể không suy nghĩ, vì sao hắn lại ngăn cản.
2
“Bạc Giản, con đang nói gì vậy!” Tiếng quát giận dữ của mẹ chồng đã cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta quỳ trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía bà. Người vô tình như Tống Bạc Giản mà có thể cầu xin cho ta một lần, thật đã là điều rất khó khăn. Ta không muốn vì chuyện này mà khiến hắn thêm phiền phức.
Ta liền nhượng bộ, nói: “Mẹ chồng, con không có ý mưu cầu quyền lực Tống gia. Con không cần khoản trợ cấp hàng tháng, cũng sẽ không mang danh nghĩa của phu quân hay Tống gia ra ngoài để làm càn. Con chỉ xin một gian tiểu viện để ở tạm, chờ con trồng được đóa bạch nguyệt đàm hoa, tự tay đem dâng lên trước mộ của tướng công, hoàn thành tâm nguyện của chàng, rồi con sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không lưu lại.”
Không ai chú ý thấy khi nghe đến bốn chữ “tuyệt đối không lưu lại,” mày của Tống Bạc Giản khẽ nhíu lại.
Mẹ chồng bắt ta thề nguyền, sau đó mới tin ta không nói dối, rồi bà dựa vào lưng ghế, không nói gì thêm.
“Bỏ đi, ngươi cứ ở lại vài ngày đi.”