Năm thứ hai ta xuyên không, nạn đói hoành hành khắp vùng Sơn Tây.
Trên đường, ta bắt gặp một đứa trẻ đáng thương hơn cả ta, nhất thời động lòng trắc ẩn, bèn đưa nửa miếng bánh bao trong tay cho nó.
Sau đó, ta bị bán vào phủ Công chúa.
Giặt giũ y phục suốt ba năm ròng.
Đứa trẻ năm nào, nay đã một bước lên mây, trở thành đại thái giám trong phủ.
Lén lút lẻn vào phòng ta trong đêm khuya, giọng khàn khàn: “Tỷ tỷ…”
Ta gả cho hắn.
1.
Trời còn chưa sáng, ta đã thức dậy nấu cơm.
Cơ thể này chưa đầy mười tuổi, chỉ ôm hai bó củi đã thở hổn hển đến bốn lần, phải trèo lên ghế mới với tới bếp lò, hai cánh tay nhỏ bé loay hoay khuấy động chiếc nồi lớn đủ cho năm, sáu người ăn.
Ta tên là Hướng Tiểu Viên.
[Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, tẫn chiêm phong tình hướng tiểu viên.]
“Chúng hoa tàn úa, riêng nàng khoe sắc.”
Tiếc thay, những lời thơ hoa mỹ ấy, chẳng liên quan gì đến ta.
Ta đến thế giới này đã nửa năm, vừa mở mắt đã bắt gặp đôi mắt đầy quan tâm, cha ta chắp tay sau lưng, mong đợi hỏi: “Tiểu Viên à, con có bị mất trí nhớ không?”
Ta theo bản năng lắc đầu.
Cũng may mà ta lắc đầu
Sau đó, ta bị ăn ngay một gậy chổi.
Cha ta bực bội dậm chân: “Mẹ kiếp! Sao vẫn chưa mất trí nhớ, lại là cái thứ xui xẻo này! Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi nấu cơm!”
Ta bị ném cho hai thùng nước to tướng có thể nhét vừa cả người ta.
Gánh trên vai gầy, lên núi gánh nước, chỉ một lượt đi về, hai thùng nước như in hằn vào da thịt, toàn là vết thương rớm máu.
Sau này ta mới biết.
Dân gian Đại Sở lan truyền một câu chuyện kỳ lạ, mỗi khi sao Bắc Đẩu hiện lên, kinh thành sẽ có một nữ tử rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại tính tình liền thay đổi, thông thiên văn hiểu địa lý, giàu sang phú quý.
Cha ta liền động tâm.
Ông ta ném con gái ruột của mình xuống ao sen đầu làng.
Hướng Tiểu Viên vô số lần ngoi lên, cay xè mắt mũi, nhưng lại vô số lần bị người cha đứng trên bờ dùng gậy chọc xuống, cuối cùng phổi tràn đầy nước, không thể ngoi lên nữa.
Để mặc linh hồn lạc lõng nơi dị giới này là ta, chiếm lấy thân xác này.
Ta còn nghe nói, chỉ cần ta thừa nhận mất trí nhớ, cha sẽ rêu rao khắp nơi, bán ta cho con trai nhà huyện lệnh làm vợ lẽ, từ nay cả nhà năm người, cùng với đứa con trai mà ông ta vất vả lắm mới có được sau khi dìm c.h.ế.t mấy đứa con gái, sẽ bám riết lấy ta mà sống.
Kế hoạch ban đầu của ta là đợi lớn hơn một chút sẽ tìm cách bỏ trốn.
Nào ngờ, bản lĩnh chưa tích lũy đủ, thì nạn đói đã ập đến thành bên cạnh.
Đại lượng người dân chạy nạn đổ về vùng ngoại ô kinh thành, ngay cả huyện ta cũng không được yên ổn.
Lương thực của ta bị cha ta cắt giảm từ hai cái bánh bao mỗi ngày xuống còn nửa bát cám lợn.
Như ác long canh giữ kho báu, ông ta gầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Sáu người sáu cái miệng, đều trông chờ vào lão tử. Nhỡ đâu làng mình cũng gặp nạn thì sao, chẳng phải nên tích trữ trước.”
Nhìn đệ đệ đang ăn trứng gà, giọng ông ta dịu dàng hẳn: “Đừng sợ, Bảo nhi, đều là của con… đều là của con, cha để dành cho con.”
Ta lê đôi chân gầy guộc đi gánh nước, chặt củi, nấu cơm, tiếng réo trong bụng dồn dập, như muốn nhấn chìm ta.
May mà Tam tỷ sớm gả ra ngoài, bán hàng ở tiệm bánh bao, động lòng thương xót lén lút gọi ta sang, nhét cho ta những chiếc bánh bao bị chua do ế ẩm.
Nhưng ngay cả chút hy vọng sống sót này cũng bị cắt đứt.
Lúc ta lén ăn, đệ đệ ta phát hiện.
Đứa trẻ ngây thơ trong sáng ở cái tuổi lên bảy, nhưng nó đã bị nhuộm đen bởi lòng tham lam, với nó sự nhường nhịn của tỷ tỷ, sự hy sinh của tỷ tỷ đều là lẽ đương nhiên.
Nó đòi ta bánh bao để nuôi dế.
Ta không cho.
Lúc vội vàng bỏ chạy, ta đ.â.m sầm vào một đứa trẻ ăn mày——
Nó tầm tuổi đệ đệ ta, nhưng gầy gò hơn nhiều, như ngọn cỏ khô héo úa chỉ cần gió thổi là gãy. Làn da lộ ra ngoài chi chít những vết thương mới cũ chồng chéo do bị đánh đập khi đi xin ăn.
Tuy nhiên, người nó rất sạch sẽ, không hề có chút mùi hôi thối của vết thương.
Thấy nó đáng thương, lại sắp bị đệ đệ đuổi kịp.
Ta liền đứng dậy, không nói hai lời, bẻ đôi nửa miếng bánh bao còn lại, nhét vào miệng nó:
“Mau ăn đi, đừng nghẹn, tuy là bánh cũ nhưng ít ra cũng là đồ ăn, có thể cứu mạng. Ăn xong có sức rồi thì mau vào thành đi, một mình lang thang ngoài này nguy hiểm lắm.”
Người bên dưới chớp chớp mắt.
Ngay cả lúc ăn ngấu nghiến cũng toát lên vẻ nho nhã.
Về đến nhà, cha ta đánh ta hai mươi roi, hồi lâu sau thì không tiếp tục đánh nữa, không phải vì ta nằm bẹp dưới đất không đứng dậy nổi, mà là vì ông ta tiếc cây chổi.
“Nhà chúng ta sao lại sinh ra đứa con gái vong ân bội nghĩa như mày? Có đồ ăn ngon lại không đưa cho đệ đệ mà đưa cho người ngoài, đồ vô lương tâm, sống cũng chỉ lãng phí đồ ăn.”
Đêm đó, ta bị đuổi ra khỏi nhà, ngủ trong đống rơm ở chuồng bò.
Cũng chính đêm đó, hành vi lấy lương thực nuôi dế của đệ đệ ta đã gây nên sóng gió bên ngoài, rất nhiều người dân đói khát kéo đến, muốn phá cửa kho lương thực.
Cha ta cầm cuốc, thề sống c.h.ế.t bảo vệ: “Không được động vào… không được động vào, đó là thứ ta để dành cho Bảo nhi nhà ta bồi bổ cơ thể… không được động vào!”