Sau khi xuyên thành nữ phụ aka chim hoàng yến của ông chủ xứ Cảng Thơm, tôi xách theo một vali trang sức cao chạy xa bay.
Nhưng không ngờ tôi lại mang thai ngoài ý muốn.
Thế là tôi tự đắp nặn mình thành một nhân vật thâm tình, trở thành một bà mẹ đơn thân vĩ đại, ngay cả thằng nhãi con trông giống cha nó như đúc cũng bị kỹ năng diễn xuất của tôi chinh phục.
Sau đó, tôi và sói nhỏ đang tán tỉnh nhau trong bar thì nhãi con bốn tuổi gọi video cho tôi và hỏi tôi một cách tò mò: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”
Tôi có thể nói là do rượu quá cay không?
Chắc chắn là không, thế là tôi lau nước mắt và nói: “Mẹ nhớ cha con quá.”
Không ngờ tối đó về đến nhà, tôi nhìn thấy ông chủ lớn đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế sofa màu hồng của mình, chỉ vào bức ảnh treo đối diện phòng khách và cười lạnh: “Không phải em nói nhớ tôi sao? Tôi tới gặp em, ngạc nhiên không?”
1
Tôi làm chim hoàng yến của Thời Đình Chi được ba năm.
Người trong giới nói rằng tôi là hồ ly tinh nên mới khiến anh ta ba ngày không đến công ty.
Trái tim tôi gào thét vì bị oan, rõ ràng là do anh ta thiếu kiềm chế, thế mà lại đổ lỗi cho tôi?
Đọc những tin nhắn trong nhóm, càng nghĩ càng tủi thân nên tôi chỉ biết bò vào vòng tay Thời Đình Chi, đưa bàn tay nhỏ bé của mình nghịch nghịch cúc áo anh ta.
Thời Đình Chi duỗi ngón tay thon dài tháo cặp kính gọng vàng trên sống mũi ra, xoa xoa khóe mắt, trầm giọng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi lập tức kìm nước mắt, nhìn Thời Đình Chi mà không nói lời nào. Mãi đến khi nhìn thấy vẻ thiếu kiên nhẫn trong mắt anh ta, tôi mới lặng lẽ nói: “Mọi người đều nói em là hồ ly tinh.”
Thời Đình Chi nhìn vòng eo thon gọn của tôi, hơi nheo mắt lại với vẻ thoải mái: “Không phải sao? Hay em quên mất trước đây mình đã quyến rũ tôi như thế nào?”
Tôi trừng mắt nhìn đi chỗ khác với vẻ tội lỗi.
Ba năm trước, gia đình tôi phá sản, cha tôi bị tổn thương bởi những người mà ông đã giúp đỡ trước đây, ông chán nản đến mức ở nhà cả ngày, ban đầu ông quyết định tuyên bố phá sản. Tuy nhiên, vẻ ngoài của tôi lại rất thanh tú và quyến rũ, có nguy cơ bị người ta kéo xuống vũng lầy.
Cha tôi lo lắng nên đã cố gắng hết sức để vực công ty dậy nhưng mọi nỗ lực của ông đều vô ích.
Để bảo vệ bản thân, tôi đã cố tình dụ dỗ Thời Đình Chi trong một bữa tiệc.
Mọi người nhìn ra điều tôi đang nghĩ, cười nhạo việc tôi đánh giá quá cao khả năng của mình và chờ đợi tôi từng bước rơi vào vũng lầy.
Cho đến khi ông chủ cấm dục nhất trong giới bị tôi kéo xuống khỏi thần đàn (bàn thờ) và không đến công ty trong ba ngày liên tiếp, bọn họ đã choáng váng.
Trong ba năm qua, vấn đề này đã được mọi người trong giới biết, cho đến nay vẫn thỉnh thoảng được nhắc đến, họ thậm chí còn đặt cược xem khi nào tôi sẽ bị Thời Đình Chi bỏ rơi.
Lúc đầu tôi còn bất an, nhưng lại không dám phàn nàn với Thời Đình Chi, sợ mình đắc tội với anh ta nên chỉ có thể giả vờ làm một con thỏ trắng nhỏ để bọn họ chế giễu.
2
Nhưng họ không biết rằng trong ba năm qua, để thể hiện sự chuyên nghiệp, tôi đã đọc nhiều loại sách khác nhau trong biệt thự có trang viên rộng lớn mỗi ngày, chắng hạn như: “Ba mươi sáu chiến lược giữ chặt nam thần”, “Đát Kỷ thành tinh như thế nào”, v.v.
Vì vậy nên tôi đã tiến bộ, trong ba năm qua, tôi là người phụ nữ duy nhất bên cạnh Thời Đình Chi.
Họ không thể chịu được sự kiêu ngạo của tôi và nói trong nhóm rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị bỏ rơi, có người còn gửi tin nhắn riêng và nói những lời lẽ tục tĩu với tôi.
Càng nghĩ về điều đó, tôi càng tức giận. Đừng gọi tôi là hồ ly tinh nữa, tôi sẽ thẳng lưng dõng dạc nói điều này.
Nghĩ đến bộ tiểu thuyết tổng tài bá đạo vừa đọc tối qua, tôi mở điện thoại lên, chỉ vào Nhị thế tổ đã gửi tin nhắn riêng cho mình, nịnh nọt nói với Thời Đình Chi: “Anh không quan tâm, anh ta bắt nạt em.”
**Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.**
Thời Đình Chi nhướng mày, nhìn thấy những lời tục tĩu phía trên, ánh mắt hiện lên vẻ không vui: “Thế em muốn làm gì?”
Tôi lau nước mắt và nhìn anh ta với vẻ đáng thương: “Trời lạnh rồi, Vương thị nên phá sản thôi. Anh có thể làm được phải không?”
Nói xong, tôi thận trọng nhìn Thời Đình Chi, trong đầu bắt đầu so sánh tài sản của Thời Đình Chi và Nhị thế tổ. Có sự khác biệt lớn đấy, phải không?
“Có thể thì có thể.”
Dứt lời, Thời Đình Chi nhìn tôi, bất động, như đang chờ đợi điều gì đó. Tôi nghiến răng nghiến lợi, tất nhiên là tôi hiểu ý anh ta, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, tôi đưa tay ra và kéo cà vạt của Thời Đình Chi.
Nhìn yết hầu lăn tròn và đôi mắt tối sầm của Thời Đình Chi, tôi chửi thầm trong lòng: “Đồ khốn”.
Nhưng anh ta quay lại và bế tôi đến bàn làm việc.
3
Sau một lúc lâu, tôi ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cuối cùng tôi cũng nhớ ra rằng trong nguyên tác, tôi đã c..hết trong một vụ tai nạn ô tô khi đang cố gắng cứu người khác. Khi tỉnh dậy, tôi trở thành chim hoàng yến trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo. Chỉ là thời gian đã trôi qua và tôi đã quên mất ký ức lúc trước.
Mãi cho đến khi nhìn thấy bìa sách xinh đẹp trước mặt, tôi mới nhớ ra mình chỉ là con chim hoàng yến trong tiểu thuyết lãng mạn của tổng tài. Sau khi phát hiện nữ chính là bạch nguyệt quang đến công ty của nam chính thực tập, nguyên chủ hành động như kẻ bị tâm thần, cuối cùng bị nam chính chán ghét, bị đuổi ra khỏi trang viên. Cô ấy bị một chiếc xe tải chạy quá tốc độ đ.â.m c..hết.
Bi kịch, quá bi kịch.