Nửa đêm tăng ca, tôi vô tình gửi nhầm tin nhắn than phiền sếp cho sếp của mình.
“Chúc anh ta sớm bị yếu sinh lý!”
Sếp trả lời lại: “?”
Hôm sau, sếp gọi tôi vào văn phòng vì bước chân trái vào công ty trước.
1
Nửa đêm phải tăng ca, tôi muốn than phiền với cô bạn thân về ông sếp của mình, tôi mắng rất độc mồm độc miệng, cuối cùng còn chốt thêm một câu “Chúc anh ta sớm bị yếu sinh lý!”
Nhấn, gửi đi.
Tôi đặt điện thoại xuống, tiếp tục vui vẻ gõ lạch cạch trên máy tính.
Qua vài phút, vẫn chưa thấy cô bạn thân hồi âm.
Có gì đó không đúng lắm, bình thường nó sẽ trả lời ngay lập tức cơ mà, chẳng lẽ hôm nay đi ngủ sớm à?
Tôi cầm điện thoại lên, mở giao diện WeChat, suýt nữa thì ngất xỉu.
Những lời mắng chửi lúc nãy đều gửi hết cho sếp của tôi, Giang Dịch!
Thảo nào không thấy bạn thân trả lời.
Trời ơi, việc này khác gì tự đạp đổ chén cơm của mình đâu.
Tôi lướt xuống dưới và thấy Giang Dịch đã trả lời tôi hai câu.
Một dấu “?”
Và một câu nữa, “Cô mắng người cũng độc ác thật đấy.”
Cứu tôi với…
2,
Ngày hôm sau, tôi bị gọi vào văn phòng tổng giám đốc chỉ vì bước chân trái vào công ty trước.
Giang Dịch mặc bộ vest gọn gàng, chỉn chu, chân mày nhíu lại, ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía tôi.
“Tối qua tăng ca à?” Giọng sếp nhẹ nhàng, trong trẻo như dòng suối.
Tôi gật gật đầu, trong đầu nghĩ cách khắc phục hậu quả.
Khó khăn lắm mới có được công việc này, tôi không thể để mất nó được!
Thế là tôi ngẩng đầu lên, nở nụ cười nịnh nọt: “Nhưng đây là điều tôi nên làm, đã là nhân viên thì phải san sẻ gánh nặng với sếp. Đây không phải là tăng ca, đây là vinh dự của tôi!”
Tôi cố tình nói những lời như một nhân viên tận tụy, khóe mắt của sếp hơi mỉm cười, có vẻ cứu vãn được rồi.
Thế là tôi tiếp tục lải nhải: “Những điều tôi nói tối qua hoàn toàn là lời vô nghĩa! Đó là những lời nói khi không tỉnh táo thôi! Trong lòng tôi, sếp là người vừa phong độ vừa tuấn tú, làm gì có chuyện… yếu sinh lý chứ…”
C h ế t rồi, buột miệng nói ra mất rồi…
Tôi chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, khóe môi đang nhếch lên của Giang Dịch cũng đông cứng lại.
Sếp nhìn tôi thật lâu, trong mắt như chứa đựng một điều gì đó, nhưng tôi cảm thấy dường như sếp đang nói: “Cô xong đời rồi.”
Lúc này, tôi chỉ hận không thể quỳ xuống, bèn khóc lóc nói: “Sếp, tôi sai rồi, anh muốn tôi làm gì cũng được, nhưng xin đừng sa thải tôi! Tôi đây, trên có cha mẹ già, dưới có em nhỏ, cả nhà đều dựa vào tôi mà sống. Nếu tôi thất nghiệp thì cả nhà tôi sẽ c h ế t đói mất, xin anh rộng lượng…”
Nịnh nọt không được thì chỉ còn cách giả vờ tội nghiệp thôi.
Giang Dịch nghe tôi khóc lóc ỉ ôi thì đưa tay xoa trán, có vẻ thấy tôi hơi phiền, sếp hỏi: “Bảo cô làm gì cũng được à?”
Tôi gật đầu như giã tỏi: “Đúng, đúng ạ!”
Sếp nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt nhìn tôi: “Vị trí trợ lý bên cạnh tôi vẫn còn trống, cô làm đi, tôi đỡ phải tìm người mới.”
3
Tôi trở thành trợ lý của tổng giám đốc.
Cái chức này nghe qua thì cũng ổn, mới đầu tôi cũng nghĩ vậy, cái này cũng gọi là phạt hả?
Sau vài ngày làm trợ lý, tôi mới hiểu hình phạt này nặng nề thế nào.
Tôi chưa từng làm trợ lý, nhưng Giang Dịch nói với tôi rằng trợ lý là phải “có mặt mọi lúc mọi nơi.”
Công việc hằng ngày của tôi như sau:
“Tiểu Mạc, pha cho tôi ly cà phê.”
“Tiểu Mạc, in tài liệu này ra, mỗi cái một bản.”
“Tiểu Mạc, đi photo cái này cho tôi.”
“Tiểu Mạc…”
Chân tôi di chuyển không ngừng, chỉ muốn có bốn chân để làm cho nhanh.
Mỗi lần thấy tôi thở hổn hển sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Giang Dịch sẽ tỏ ra hài lòng rồi khen tôi: “Không tệ.”
Không tệ cái gì mà không tệ chứ! Công việc này mệt gấp ba lần công việc trước kia tôi làm!
Tôi chịu hết nổi rồi, vì vậy, khi bị Giang Dịch bắt đi in tài liệu, tôi lấy hết dũng khí hỏi sếp: “Sếp ơi, tôi… có thể đổi sang vị trí khác không ạ?”
Sếp đang viết gì đó, nghe thấy tôi nói vậy thì ngẩng lên nhìn tôi, “Sao thế?”
Tôi mỉm cười: “Không phải là tôi thấy công việc không ổn, mà là tôi thấy từ chỗ ngồi của tôi chạy đến chỗ này xa quá… Công ty mình cũng khá lớn, hay là anh sắp xếp cho tôi vị trí nào đó gần bàn làm việc của mình hơn chút được không?”
Tôi nhìn sếp bằng ánh mắt long anh.
Sếp dừng viết, nhíu mày suy nghĩ hai giây rồi khẽ gật đầu: “Đúng là hơi xa thật…”
Có cơ hội rồi! Hai mắt tôi sáng bừng lên.
Nhưng câu tiếp theo của sếp đã đưa tôi rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
“Vậy thì dọn bàn làm việc vào văn phòng của tôi đi, như thế sẽ tiện hơn.”
4
Khi tôi chuyển đến văn phòng của sếp tổng, đồng nghiệp đều nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Trước đây, ông chủ chỉ có thể điều khiển từ xa, giờ thì có thể b ó c l ộ t tôi ở khoảng cách gần rồi.
Tôi bước vào văn phòng tổng tài với khuôn mặt đầy đau khổ, cảm thấy xót thương cho cuộc đời mình.
Từ sau khi chuyển chỗ ngồi, quả nhiên, Giang Dật sai khiến tôi nhiều hơn hẳn.
Sếp vừa uống cà phê vừa thở dài, “Lẽ ra tôi phải để cô vào đây từ lâu rồi.”
Tôi thầm mắng anh cả ngàn lần trong lòng, còn tự làm b ù a chú n g u y ề n r ủ a anh ngay tại chỗ làm nữa.
Nói về vị trí trợ lý, ừ thì cũng gọi là có tí ưu điểm, đó là làm việc riêng rất thoải mái.
Tôi là cấp dưới của sếp, do sếp quản lý, ngoại trừ Giang Dật ra thì chẳng ai quản lý hay theo dõi tôi cả, vậy nên thi thoảng tôi sẽ có thêm chút thời gian rảnh để nghe nhạc, ngủ gật, hoặc chơi game trên máy tính.
Là nhân viên mà không biết làm việc riêng thì quá kém.
Hôm đó tôi mải mê chơi game đến nỗi không nhận ra Giang Dật đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Sếp đứng đó, lạnh lùng hỏi, “Tôi trả lương cho cô để cô ngồi đây chơi game à?”
Tôi giật mình bật dậy khỏi chỗ ngồi, “Sếp có chỉ thị gì ạ?”
Giang Dật nhìn tôi bằng ánh mắt đầy bất lực rồi ném cho tôi một tập tài liệu, “Ngày kia đi gặp khách hàng với tôi.”