TỐNG THƯ

Chương 1


 1.

Ta cũng không ngờ, hôm nay lại trùng hợp đến vậy.

Lúc tìm đến đây, lại đúng lúc gặp phải Thẩm Hành Chỉ cưới vợ.

Người hắn cưới lại là vị tiểu thanh mai Tô Thanh Oản, người ba năm trước lúc hắn đến đón ta, lại đột nhiên phát bệnh tim, muốn gặp hắn “lần cuối”.

Hôm nay, ta mang theo hôn thư, đến để hủy hôn.

Nhưng thời cơ lại không đúng.

Không muốn quấy rầy hôn lễ của bọn họ, ta xoay người muốn rời đi.

Nhưng ngay lúc xoay người, bỗng nhiên nghe thấy có người sau lưng gọi: “Tống… Tống cô nương!”

Người gọi ta, là lão quản gia của Thẩm phủ, Lưu bá.

Trước kia, lúc Thẩm Hành Chỉ đến chỗ phụ thân ta học tập, hắn thường xuyên ở lại nhà chờ đợi ta.

Bởi vậy, dù đã qua nhiều năm, ta vẫn thấy âm thanh già nua ấy thật quen thuộc.

“Tống nương tử? Thật sự là cô! Cô còn sống, thật tốt quá!”

“Nhanh! Nhanh đi thông báo cho thiếu gia! Tống nương tử đã trở về…”

Chưa đợi ta xoay người, lão nhân gia đã kích động sai người đi thông truyền.

Thẩm Hành Chỉ rất nhanh đã đi ra.

Hắn mặc một thân hỷ phục đỏ rực, phía sau còn đi theo một đám khách khứa.

Nhìn thấy ta, hắn ngẩn người.

“Tống Thư?”

Trong lúc hắn ngây người, đám khách khứa phía sau đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Tống gia nữ nương? Đây chẳng phải là vị tân nương ba năm trước còn chưa qua cửa, đã bị mã phỉ bắt cóc, không rõ tung tích của Thẩm đại nhân hay sao?”

“Nghe nói Thẩm đại nhân đối với nàng ta tình thâm ý trọng, cho rằng người đã không còn, còn giữ đạo hiếu cho nàng ta ba năm, nếu không cũng sẽ không kéo dài hôn sự đến tận hôm nay…”

“Có chuyện này sao?”

“Vậy thì Tống nương tử này sống sót trở về, coi như là viên mãn.”

Tình thâm?

Sao có thể?

Năm đó hắn đến An Du thành đón dâu, trên đường về kinh nghe tin Tô Thanh Oản phát bệnh tim.

Hắn không chút do dự, lập tức bỏ lại đội ngũ, một mình một ngựa nhanh chóng chạy về kinh thành.

Kết quả là đám mã phỉ tập kích, ta bị hạ nhân trong phủ hắn vứt bỏ, suýt chút nữa mất mạng.

Ngày hôm đó, ta tận mắt nhìn thấy vẻ mặt đau khổ sợ hãi của hắn khi nghe tin Tô Thanh Oản phát bệnh tim.

Cũng tận mắt nhìn thấy, hai chữ 【Phu quân】 trên đỉnh đầu hắn, lúc xoay người rời đi, đã biến thành hai chữ nhỏ màu trắng giống như bây giờ.

【Người qua đường】.

 

 2

 

Từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy chữ trên đỉnh đầu người khác.

Phụ thân ta là 【Phụ thân】.

Mẫu thân ta là 【Mẫu thân】.

Hình như là để biểu thị quan hệ giữa ta và người đó, mỗi người đều không giống nhau.

Bởi vậy, lần đầu tiên gặp Thẩm Hành Chỉ, ta đã biết hắn sẽ là phu quân tương lai của ta.

Sự thật cũng là vậy, năm ta cập kê, trước khi hắn lên kinh ứng thí, đã đến nhà ta hạ sính.

Ta chưa từng hoài nghi đôi mắt của mình.

Cũng chưa từng hoài nghi quan hệ mà những chữ kia xác định.

Cho nên, tận mắt nhìn thấy 【Phu quân】 của Thẩm Hành Chỉ biến thành 【Người qua đường】.

Sau khi liều c.h.ế.t đánh trả đám mã phỉ, ta đã không trở về kinh thành.

Mà là một đường hướng bắc, đến Xuân Lai thành.

Chuyện hủy hôn, là ta đã quyết định ngay từ khi đến kinh thành.

Muốn ở lại kinh thành, nhất định phải đoạn tuyệt với quá khứ.

Không chút do dự.

Ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Chỉ, ngữ khí bình tĩnh.

“Là ta.”

Nghe vậy, vẻ ngẩn người của hắn tiêu tan, khẽ nhíu mày.

“Ba năm nay… Ngươi đã đi đâu?”

“Vì sao bây giờ mới trở về?”

Giọng điệu sốt ruột của hắn khiến ta có chút kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.